Việc Vũ Tường nói Tiền Vinh “đợi mà xem” chỉ là mong muốn đơn phương của Vũ Tường. Thật ra cái gọi là “đợi mà xem” giống như việc khôi phục quan hệ ngoại giao, cần nỗ lực chung từ cả hai phía, phải phối hợp với nhau. Lâm Vũ Tường đã quyết tâm vùi đầu làm nên thành tích trong câu lạc bộ văn học để cho Tiền Vinh “xem”, còn Tiền Vinh thì dĩ nhiên không dại gì mà ngoan ngoãn “đợi”, cách tốt nhất chính là chủ động tấn công.
Trong các câu lạc bộ của trường, được coi trọng nhất là Đài Truyền hình học sinh, đoàn phóng viên gần đây cũng sáp nhập vào đài, khiến đài truyền hình lập tức trở nên hùng hậu. Nhìn từ một góc khác, trong trường thứ được tôn trọng nhất là Văn học, còn thứ ít được tôn trọng nhất lại chính là câu lạc bộ văn học. Báo phát ra hầu như chẳng ai muốn đọc, tuy bài phê bình văn học do Vũ Tường viết từng gây xôn xao một thời, nhưng rốt cuộc cũng đã già cỗi, chẳng cứu nổi. Vạn Sơn thề phải đưa câu lạc bộ văn học trở thành một câu lạc bộ nổi tiếng toàn thành phố, nhưng danh tiếng chưa gây dựng xong thì học sinh đã phàn nàn không ngớt, bảo rằng bài vở khô khan, hình thức đơn điệu. Ngay trong câu lạc bộ văn học cũng là cảnh người người bất mãn, chia rẽ không ngừng… nhóm làm thơ bỏ đi trước, nói là vì bài của Vũ Tường chiếm mất chỗ của họ, nên tự lập “câu lạc bộ thơ Hồ Tâm”, từ đó bặt vô âm tín. Chức chủ nhiệm câu lạc bộ bị tranh giành kịch liệt, vẫn chưa định được nên chọn ngày bầu lại sau.
Câu lạc bộ văn học loạn rồi, đài truyền hình liền sinh tham vọng muốn thôn tính câu lạc bộ văn học. Trong Binh Pháp Tôn Tử có nói “Nếu lực lượng gấp năm lần thì tấn công”, hiện tại binh lực của đài truyền hình hẳn phải gấp năm lần câu lạc bộ văn học, nhưng câu lạc bộ văn học lâu nay trú trong toà Hồ Thích, nhiễm tư tưởng Hồ Thích, không chịu kết hợp bừa bãi, kiên quyết đòi độc lập tự chủ. Người trong câu lạc bộ văn học tuy đang nội loạn thê thảm, nhưng vẫn còn tinh thần liên kết chống ngoại địch nên tạm thời chưa nhằn nổi.
Giáo viên của trường Nam Tam Trung thích ra khỏi khuôn viên trường để đi ra xã hội, mấy hôm trước Vạn Sơn lên Bắc Kinh dự một buổi tọa đàm văn chương quan trọng, để mặc câu lạc bộ văn học không quản. Sự nghiêm túc của Vạn Sơn chỉ nằm trong học thuật, còn ngoài học thuật thì không thuộc phạm vi của ông. Cuộc họp thường lệ của câu lạc bộ văn học loạn không kiểm soát nổi, mỗi vị chí sĩ yêu nước đều phải phát biểu, nhưng chưa nói được hai ba chữ thì lời nói đã chết yểu, phía sau là cả xe phản đối. Vốn dĩ là con trai hỗn chiến, con gái xem kịch, nay đã phát triển thành cả nam lẫn nữ, không phân biệt giới tính. Chỉ cần thấy ai mở miệng là cãi tới cùng, câu tới câu lui quấn lại thành mớ hỗn độn trong không khí. Thường là có người vừa đứng lên nói “Tôi cho rằng…” thì lập tức phía dưới là trận tuyết lở “Tôi không đồng ý!” khiến những ai muốn phát biểu đành phải tinh giản tối đa lời mình, cố bám theo xu hướng phát triển của đồ điện gia dụng hiện đại, mong để lại toàn thây cho câu nói của mình, chỉ thiếu mỗi việc chưa dùng văn ngôn. (ND: “văn ngôn” là lối viết tiếng Trung cổ với câu văn ngắn, cô đọng)
Chủ nhiệm vung tay nói: “Được rồi! Được rồi!” Câu này giống như một tiếng hò reo, càng kích cho tinh thần chiến đấu của các hội viên bốc lên mạnh hơn. Vũ Tường không tham gia trận hỗn chiến, vì cậu là người viết phê bình văn học, là người duy nhất trong cả câu lạc bộ văn học, chẳng dính dáng họ hàng gì với hai phe, thật sự không có nghĩa vụ đi rước phiền phức. Ngồi xem người khác cãi nhau là chuyện rất khoan khoái, Vũ Tường mỉm cười, nghĩ cách tuyển người của câu lạc bộ văn học năm nay thật lợi hại, chọn ra toàn những con dế chọi thích chiến đấu, trừ một vài trường hợp cá biệt như chủ nhiệm. Vũ Tường thậm chí còn hoài nghi không biết chủ nhiệm được tuyển vào bằng cách nào.
Chủ nhiệm mặt đỏ bừng, môi run lên, đột nhiên đập mạnh một cái xuống bàn, các hội viên giật nảy mình, quên cả nói, ngơ ngác nhìn chủ nhiệm.
Can đảm và cơn giận đã tích tụ của chủ nhiệm đều phát tiết trong cú đập đó, cảm xúc dùng sai chỗ, nên lúc nói chuyện chỉ có thể dựa vào chút dũng khí và tức giận còn sót lại. Thật ra căn bản chẳng còn lại gì cả, chỉ là bị ép đến đường cùng, thân bất do kỷ, giống như quán tính khi phanh gấp hay thân người giật lên lúc chết: “Mọi người… đừng cãi nữa, yên lặng một chút, được không… chúng ta đều là hội viên của câu lạc bộ văn học, không nên… không nên tranh cãi nội bộ, phải hợp lực với nhau!”
Dưới khán đài im phăng phắc một cách khác thường. Mọi người hiếm khi được nghe chủ nhiệm nói một câu dài như vậy, ai nấy đều kinh ngạc. Chủ nhiệm thấy đạt được hiệu quả ngoài dự liệu thì thở dài cảm thán sức hiệu triệu của mình thật mạnh mẽ. Nói trắng ra thì đó chẳng phải sức hiệu triệu gì, chỉ là mọi người nhất thời tò mò không dám tin. Ví như một con cừu đột nhiên tuyên bố từ nay không ăn cỏ mà ăn thịt, hay Clinton đột nhiên tuyên bố chỉ lo chính sự không lo trăng hoa nữa, nhất định sẽ có người kinh ngạc đến cứng họng. Chủ nhiệm trong lúc đang tự khâm phục cái gọi là sức hiệu triệu của mình, cũng không quên tận dụng tốt quãng im lặng này, nói: “Tôi cảm thấy mình là một chủ nhiệm không xứng đáng…”. Các hội viên suýt nữa không nhịn được muốn đồng ý, đây là sự đồng thuận đầu tiên kể từ khi câu lạc bộ văn học bắt đầu nội chiến.
Chủ nhiệm hạ giọng nói: “Tôi không có năng lực làm chủ nhiệm, tôi cảm thấy mọi người cần thiết phải chọn ra một chủ nhiệm mới ngay hôm nay. Tôi đề cử Lâm Vũ Tường.”
Lâm Vũ Tường giật mình đến mức muốn nhảy dựng lên, được hạnh phúc bao lấy, vui mừng không kìm được nói: “Tôi sao có thể được chứ!” Nghĩ lại thì hai phái tản văn và tiểu thuyết cũng sẽ không để một người ngoài làm chủ nhiệm. Thế nhưng hoàn toàn ngược lại, tản văn và tiểu thuyết lại đề phòng lẫn nhau, ai cũng sợ phe kia giành được chức, cũng sợ người của phe mình bị đối phương không phục, giờ lại xuất hiện một “dị vật” như Lâm Vũ Tường, ai nấy đều đồng ý. Vũ Tường mừng rỡ ngoài dự liệu, chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà địa vị đã thay đổi lớn. Cậu từ chối vài câu, nhưng khó lòng từ chối tấm lòng nhiệt tình của mọi người, bèn nói: “Vai trò chủ nhiệm câu lạc bộ chỉ đành để tôi tạm thời thay thế, tôi nhận mà cảm thấy rất hổ thẹn. Câu lạc bộ văn học là một tập thể rất tốt. Văn học phát triển đến ngày nay, các trường phái…vô số, thành tựu đều hiển rõ. Hiện giờ mọi người gặp một chút rắc rối, vì thế có vài sự bất hòa, cũng chẳng có gì lạ…chủ yếu là do chúng ta bị đài truyền hình uy hiếp hơi nhiều…đó là có nguyên nhân. Đài truyền hình là một thứ mới mẻ, học sinh hiếu kỳ nhiều một chút. Nói trắng ra, cũng chỉ có thế thôi! Qua một thời gian nữa, khi sự nhiệt tình của học sinh giảm xuống, hứng thú tự nhiên sẽ chuyển hướng. Trong đài truyền hình ấy, người dẫn chương trình nam, lại còn là phó đài trưởng…” Vũ Tường nói đến đây thì giả bộ cố gắng suy nghĩ, như thể Tiền Vinh chỉ là một người bạn nhỏ nhoi cậu từng biết trong kiếp trước, “tên là… Tiền Vinh phải không, con người này chỉ là bề ngoài thích khoe khoang, bên trong thì rất ích kỷ, vô tài vô đức, chẳng đáng để tâm!” Bên dưới “ồ” lên một loạt, dường như nhờ được Vũ Tường chỉ điểm mà cuối cùng cũng nhìn rõ bản chất của Tiền Vinh. Vũ Tường càng nói càng kích động, trong lòng dâng lên cảm giác sảng khoái như cuối cùng đã nuốt trôi nổi cục nghẹn lâu ngày, nghĩ thầm có chức có quyền quả thật khác hẳn. Cậu nói tiếp: “Đám người tạp nham như vậy chẳng có gì đáng sợ, văn học tự có sức hấp dẫn vô song của nó. Chủ yếu là nội bộ chúng ta có chút bất đồng nhỏ, cũng không cần thiết phải để bụng. Tôi nghĩ câu lạc bộ văn học tốt nhất nên chia làm hai nhóm nhỏ, một nhóm tản văn, một nhóm tiểu thuyết, mỗi bên chiếm nửa trang lúc đăng bài, rồi mỗi nhóm chọn một nhóm trưởng. Mọi người trao đổi lẫn nhau, lấy sở trường của người khác để bù cho sở đoản của mình. Tốt nhất là kéo cả “câu lạc bộ thơ Tâm Hồ” trở lại, cùng nhau học hỏi, hòa thuận chung sống, văn nhân thiên hạ vốn là một nhà mà!”
Lời vừa dứt liền vang lên tràng pháo tay kéo dài không dứt. Vũ Tường cũng không dám tin trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà mình lại buột miệng tuôn ra cả một tràng dài như một con sông, trong lòng còn được niềm vui nâng bổng như chiếc lông ngỗng ngàn dặm xưa kia gửi đến, nhẹ đến mức như sắp bay lên trời. Cựu chủ nhiệm là người vỗ tay hăng nhất, hận không thể dồn cả số vỗ tay của kiếp sau vào hôm nay.
Khuôn mặt Lâm Vũ Tường ửng hồng, ý nghĩ kỳ diệu tuôn ra không dứt, cậu nói: “Tôi còn định mở một chuyên mục tâm sự giúp các bạn học sinh giải ưu sầu trên tờ “Sơ Lộ”, như vậy có thể tăng tính thân thiện của nó.”
“Hay!” Các hội viên đều giơ tay tán đồng, khen chủ nhiệm tài hoa át vạn người.
Trở về lớp, việc đầu tiên Lâm Vũ Tường nghĩ đến là phải xả cơn tức, bèn hỏi Tiền Vinh: “Cậu bây giờ ở đài truyền hình làm chức gì?”
Tiền Vinh mặt đầy kiêu hãnh định trả lời, Diêu Thư Cầm đã nói trước: “Nam MC kiêm phó đài trưởng chứ sao, sao, muốn nhờ vả à?” Những lời Tiền Vinh định nói đều bị bạn gái nói hết, càng khiến cậu cảm thấy tâm đầu ý hợp, vẻ kiêu ngạo dán trên mặt lại tăng thêm một bậc, nhiều đến mức như sắp rơi xuống.
Vũ Tường “hừ” một tiếng, nói: “Mới phó thôi à?”
Miệng Diêu Thư Cầm như vừa được mài sắc, nhanh đến đáng sợ: “Thế còn cậu? Hội viên vĩ đại của câu lạc bộ văn học vĩ đại?” rồi đợi xem cảnh Vũ Tường luống cuống.
Vũ Tường cuối cùng cũng đợi được câu này, liền đón lấy mà nói: “Kẻ hèn này bây giờ đã là chủ nhiệm rồi.”
Tiền Vinh sững mặt một chút, lập tức cười nói: “Không đến mức vậy chứ, cậu đúng là biết…” Vũ Tường không đợi ba chữ “nói đùa đấy” thốt ra, đã nói: “Hôm nay vừa bầu xong, xét về chức vị thì cậu thấp hơn tôi một bậc đó.”
Tiền Vinh cười càng hớn hở hơn, nói: “Các cậu hôm nay có phải là loạn lạc ghê lắm không? Có phải là… tự tàn sát lẫn nhau, người gần như chết sạch hết rồi, thế nên mới đến lượt cậu được bầu lên hả?” Diêu Thư Cầm đứng bên cạnh cười ha hả, giống như tiếng trống trận thời xưa, tuy không trực tiếp giết được địch, nhưng cũng giúp câu nói đó tăng thêm không ít khí thế.
Lâm Vũ Tường thì không được “trang bị chiến đấu” tốt như Tiền Vinh, khí thế yếu hơn ba phần, nói: “Làm gì có chuyện đó? Là tập thể bầu chọn đấy.”
Tiền Vinh cười đến mức đứng thẳng cũng không nổi, nói: “Coi như là thật đi, chẳng phải chỉ là một đám hội viên con nít bày trò bầu bán cho vui sao? Cái ông “Chu Trang” nhà các cậu chạy lên Bắc Kinh rồi, các cậu rảnh rỗi quá nên mang chuyện này ra chơi à? Thú vị thật, Yuck! Juck! Cậu định chơi làm chủ nhiệm mấy ngày rồi lại từ chức hả?”
Diêu Thư Cầm đánh trống trận xong thì đổi sang hát bài ca chiến thắng, cười khúc khích.
Vũ Tường sốt ruột nói: “Là thật mà!” Tiền Vinh hỏi: “Không có giáo viên hướng dẫn mà cũng đổi chủ nhiệm được à?”
Vũ Tường bắt chước Giang Thanh bịa di chúc Mao Trạch Đông, nói: “Cái… cái ông “Chu Trang” trước khi đi có đích thân dặn phải bầu lại đó, cậu không tin thì đợi ông ấy về mà hỏi.”
Tiền Vinh nói: “Thế thì đáng mừng đáng chúc quá rồi, tôi dẫn đài truyền hình làm cho cậu một bộ phim tài liệu, đến lúc đó chủ nhiệm Lâm nhớ nể mặt nhé.” Nói xong tay hắn hất sang một bên, như thể cái “thể diện” Lâm Vũ Tường ban cho hắn đã bị ném đi rồi.
Vũ Tường lúc này trong tay có quyền, liền chống lại Tiền Vinh: “Có cần tờ “Sơ Lộ” của tôi đăng quảng cáo cho các cậu không?”
Tiền Vinh nói: “Không cần chủ nhiệm đại nhân bận tâm, chúng tôi…không, phải nói là cái Broadcaster tivi hèn mọn của chúng tôi… mức độ được hoan nghênh đã vượt xa quý câu lạc bộ rồi, hình như là vậy nhỉ?”
Lâm Vũ Tường buông lại một câu: “Cứ chờ xem, đài truyền hình các cậu chẳng kéo dài được bao lâu đâu.” Sợ nghe Tiền Vinh châm chọc thêm, cậu lập tức chạy đi tìm “câu lạc bộ thơ Hồ Tâm”. Nhà thơ giống như cá mập, lúc nào cũng phải di chuyển, nếu không sẽ khó giữ được mạng, nên muốn tìm họ thì cực kỳ khó. Vũ Tường chạy khắp khuôn viên trường mà vẫn không thấy bóng dáng ai, trên vai bị trách nhiệm đè nặng, không tiện bỏ cuộc, đành chạy thêm một vòng nữa, nhưng hành tung của thi nhân quá khó lường, tìm họ ngàn lần cũng vô ích.
Vũ Tường chợt nhớ trong một cuốn sách có nói rằng thi nhân mang một bản tính hoang dã, đã như vậy thì chắc chắn nhà thơ sẽ ở ngoài tự nhiên. Ở nơi sâu trong rừng cây của trường Nam Tam Trung có một vọng lâu cựu học sinh gần như đã đổ nát, Vũ Tường nghĩ nếu mình là thi nhân thì nhất định cũng sẽ đến chỗ đó. Ý đã quyết, cậu lập tức chạy thẳng tới.
Vũ Tường đúng là vẫn có khứu giác của thi nhân. “Câu lạc bộ thơ Hồ Tâm” quả nhiên đang ở dưới vọng lâu cựu học sinh.
“Thơ” đến giờ đã bị lạnh nhạt, biết có chủ nhiệm mới của câu lạc bộ văn học đến mời, họ than thở vài câu rồi ngoan ngoãn quay lại đội ngũ.
Số báo mới nhất định phải có diện mạo mới. Vũ Tường lần đầu tiên trong đời cầm được nhiều bản thảo trong tay đến vậy, kích động không thôi. Cậu tận hưởng trọn vẹn niềm vui “bắn hạ” bản thảo. Bài đầu tiên bị gạt bỏ là tác phẩm đắc ý của một văn nhân theo “chủ nghĩa dị loại”. Người đó bị mê hoặc bởi việc nhìn thấu tâm lý con người, viết xong về kẻ cuồng nhìn trộm lại viết đến kẻ cuồng ăn cắp (Kleptomaniac). Vũ Tường hễ thấy văn chương lẫn lộn Đông Tây là sinh chán, chưa cần xem nội dung đã bác bỏ, khiến văn nhân dị loại kia kêu ầm lên: “Why! You are no man! Vì sao! Không có lý do gì cả! Anh luôn thích hát ngược tông với tôi.” Nghĩ lại thì Lâm Vũ Tường chỉ hát ngược tông với mình đúng một lần, dùng “no man” thật oan ức cho cậu ấy, có lẽ quả thật là viết không hay, thế là hắn im miệng.
Sau đó Vũ Tường lại gạch thêm bài của người hễ mở miệng là viết “ngươi” thay cho “bạn”, còn không quên pha trò một câu: “Ngươi cũng chẳng thể tiến lên được!” Người kia hỏi: “Tại sao?” Vũ Tường bỗng cảm thấy bao uất khí tích tụ bấy lâu rốt cuộc cũng có ngày ngóc đầu, liếc cậu ta một cái rồi nói: “Cậu là chủ nhiệm hay tôi là chủ nhiệm?”
Người kia lập tức cụt hứng, đành nuốt giận vào bụng, trong lòng tràn đầy thất vọng.
Sau khi Vũ Tường tiếp quản câu lạc bộ văn học, kỳ đầu tiên của “Sơ Lộ” cuối cùng cũng ra đời. Phát xuống rồi, cậu sốt ruột chờ phản hồi. Thật sự không có “phần tử tích cực” nào chủ động báo cáo, các hội viên đành tạm thời biến thành gián điệp, tuân theo lệnh Vũ Tường đi thu thập tin tình báo. Đến lúc họp, tình báo được tổng hợp xong, đa số nói chưa xem, số ít đã xem thì cho rằng hơi khá hơn trước, chỉ riêng mục “bình luận văn học” khiến họ không hài lòng. Lâm Vũ Tường đọc sách thực sự có hạn, chẳng bình luận nổi văn học. Cậu chỉ có nghe nhiều nhạc, liền kéo nhạc pop vào thành “văn học” mà bình, hơn nữa toàn “phê” chứ không “bình”, một gậy quật nát cả giới âm nhạc. Cậu nói nhạc ngày nay một đồng cũng không đáng, ca sĩ như thể hát cho động vật nghe, phát âm không rõ, lời ca mù mờ, người thường chẳng hiểu nổi. Lại thêm tố chất ca sĩ quá thấp, không có chút nội hàm nào. Chẳng những thế, giọng đàn ông thì giống đàn bà mà giọng đàn bà thì giống đàn ông. Còn hình tượng thì quái dị, nam như Nhậm Hiền Tề tóc dài tới mức có thể đi đóng quảng cáo dầu gội, nữ như Phạm Hiểu Huyên thì tóc ngắn đến độ khiến những bạo chúa thích nắm tóc phụ nữ tỏ uy cũng chẳng còn chỗ mà xuống tay, chỉ biết nhìn đầu mà than thở… Lý lẽ xiêu vẹo liệt kê ra một đống. Vũ Tường rất đắc ý với bài bình luận của mình, nghĩ người có hiểu biết nhất định sẽ đồng cảm, nên cứ nâng niu nghiên cứu bài của “Lâm chủ nhiệm”, càng xem càng gật gù khen hay, hận không thể khiến những người học vấn uyên bác nhất ở Nam Tam Trung phải yêu bài của mình. Cậu hoàn toàn không ngờ lại có người “bày tỏ không hài lòng”, giận dữ muốn lật nhà người đó lên, liền hỏi: “Ai?”
Hội viên lắc đầu nói không rõ. Lâm Vũ Tường bực bội nói: “Mấy người nông cạn này, tầm thường.”
Hội viên đề nghị: “Chủ nhiệm, phạm vi bài viết của cậu hơi hơi rộng quá, tốt nhất nên cụ thể chút.”
Đề nghị đó bị Vũ Tường theo bản năng gạt khỏi tai, vốn định phản bác vài câu, nhưng nghĩ lại mình có danh vọng lẫy lừng, chẳng cần chấp nhặt. Lòng ngực bỗng rộng mở, liền nói: “Cậu nói đúng, sau này tôi sẽ chú ý hơn một chút.” Hội viên mừng rỡ, mỉm cười ngồi xuống.
Lâm Vũ Tường thực ra không hề “chú ý hơn một chút” đúng nghĩa, mà chỉ chú ý một tí tẹo, nghĩ rằng sau này nên viết nhiều tên người, có danh có thực, phạm vi tự nhiên sẽ hẹp lại. Thế là viết bài phê bình nhạc sĩ Đài Loan Hứa Thường Đức, chuẩn bị đăng lên thì tin xấu truyền tới, Vạn Sơn từ Bắc Kinh về. Vũ Tường không tiện tự mình nói đã lên làm chủ nhiệm, đành nhờ cựu chủ nhiệm giải thích một chút để Vạn Sơn có chuẩn bị tâm lý. Không ngờ Vạn Sơn kinh ngạc, chỉ vào cựu chủ nhiệm nói: “Tôi không có mặt… Lâm Vũ Tường người này quá… hừ!” Ông muốn xem tờ báo do Vũ Tường biên tập, xem xong thì bình tĩnh hơn một chút, nói: “Cũng tạm được. Bài đầu tiên viết được, bài thứ hai sao lại lôi “ca khúc” vào! Không ra gì cả.” Rồi lại muốn xem ấn phẩm mới nhất, xem xong thì dưới bài “Tôi nói về Hứa Thường Đức” liền ghi chú “Bài này nhiều sai sót, tuyệt đối không được phát hành.” Cựu chủ nhiệm rất khó xử, nói tốt nhất thầy Chu tự làm. Vạn Sơn gọi Lâm Vũ Tường tới, định giáng chức cậu ta, đã chuẩn bị sẵn lời phê bình. Nhưng khi thấy Vũ Tường nghiêm túc thật, liền mềm lòng, chỉ dạy vài câu và tế nhị tước quyền duyệt bài: “Học sinh bây giờ bận hơn, tốt hơn là mỗi tuần mang bài tới, tôi duyệt rồi phát hành, được không?” Vũ Tường không đủ can đảm nói “không được” nên đành nhượng bộ.
Vạn Sơn đi thủ đô học được kinh nghiệm tiên tiến, quyết định sẽ giảng dạy giáo trình đại học trong câu lạc bộ văn học, gọi là “giáo dục sớm”. Bản thân ông ở trường cấp ba cũng thỏa thích cảm giác làm giáo sư đại học, say mê vô cùng, còn viết hẳn một bài luận về giáo dục. Đó là chuyện ngoài chuyên môn học thuật của Vạn Sơn, nên hoàn toàn không chịu trách nhiệm. Ông nói rằng sau cải cách, “Sơ Lộ” của câu lạc bộ văn học sẽ đăng tổng cộng hơn trăm bài trên các tạp chí cấp thành phố, khoác lác hơn cả người Liên Xô khi nhà văn Romain Rolland sang thăm, còn nói sẽ khiến các đoàn tham quan từ trường khác chen chúc kéo đến xin kinh nghiệm như đàn kiến trước cơn mưa. Vị trí chủ nhiệm của Lâm Vũ Tường thực ra chỉ còn danh nghĩa. Vũ Tường chẳng còn hứng thú gì, vì vốn làm chủ nhiệm thì có thể tùy ý xử lý bài vở, có một niềm vui “bắn hạ” bài của người khác. Giờ chỉ được phát những bài bị Vạn Sơn bắn hạ, tự nhiên nảy sinh cảm giác đau khổ như đang thu dọn thi thể thay người khác.