Chớp mắt đã bốn mươi tư ngày trôi qua. Trong bốn mươi tư ngày ấy, Vũ Tường cố hết sức không nghĩ đến những chuyện trớ trêu đảo lộn kia. Một ngày trước khi đến trường huấn luyện, trong nhà hối hả trăm việc cùng lúc, bận bịu thu xếp cho Vũ Tường, lại còn phải bày ra khí thế tráng sĩ lên đường. Họ mời rất nhiều người đến dự bữa cơm tiễn. Giữa bữa tiệc, Vũ Tường chợt nhớ lời Thẩm Khê Nhi từng nói, sau này Susan nhất định sẽ thi, và cũng nhất định sẽ đỗ và Đại học Thanh Hoa. Lòng nhiệt huyết trong cậu lại bị khơi dậy. Cậu nghĩ rằng quân tử báo thù mười năm chưa muộn, huống hồ quân tử gặp lại nhau, ba năm thì tính là gì. Thế là cậu đứng dậy, muốn tuyên bố:
“Nhất định con sẽ thi đỗ…”
Lời vừa nói được nửa câu thì bị mẹ Lâm hơi men chếnh choáng cắt ngang:
“Thi đỗ đại học gì lúc này, đừng có nói bừa! Trước hết học cho tốt ba năm cấp ba đã…”
Khi đang hừng hực khí thế mà có người hát ngược lại, thật sự là một cú sốc lớn, nhất là khi lời nói còn chưa kịp dứt thì bị cắt ngang, giống như Quan Vân Trường bị chém đầu. Ngày xưa Quan Công bị chém, thân ở Đương Dương, đầu chôn ở Lạc Dương, thân đầu hai nơi, đau đớn vô cùng. Lời của Vũ Tường cũng vậy, không chỉ bị chém mà còn bị xáo trộn tơi tả, chí hướng cao cả trong nháy mắt biến mất không còn dấu vết.
Mẹ Lâm làm “đao phủ” một lúc, nhân hơi men mà tiết lộ bí mật, khiến đám đông xì xào bàn tán. Sau bữa tiệc, mẹ Lâm mệt lả, lập tức đi ngủ. Vũ Tường đứng trên ban công nhìn sao, nghĩ tới ngày mai sẽ tới trường Nam Tam Trung, lòng không sao bình tĩnh được.
Ngày hôm sau cả nhà dậy sớm. Trường yêu cầu đến đăng ký trước một giờ, cha Lâm từ sáng bận rộn nhờ người gọi xe, mẹ Lâm thì kiểm tra xem còn thiếu gì, giường đầy những va-li lớn nhỏ. Mẹ Lâm tỉ mỉ, sợ có tình huống bất ngờ, mỗi vật dụng đều có bản dự phòng, bàn chải, kem đánh răng, khăn tắm… đều như những quan chức trong khu vui chơi, xuất hiện từng đôi một. Kiểm tra một lần chưa yên tâm, lại kiểm tra thêm lần nữa, cho đến khi chắc chắn rằng những túi lớn này có thể đảm bảo cuộc sống sinh hoạt cơ bản của Vũ Tường.
Con đường học tập ba năm cấp ba dài dằng dặc sẽ bắt đầu từ đây.
Đồ đạc dần dần được chuyển lên xe. Trời bắt đầu rơi những hạt mưa li ti, nhưng không ngờ phạm vi mưa quá nhỏ, không lan sang các huyện khác, đến trường Nam Tam Trung trời vẫn nắng gắt. Cổng trường Nam Tam Trung uy nghi, hùng vĩ, mang phong cách cổ điển. Nhìn từ xa, trông giống như lăng mộ Taj Mahal với mái vòm tròn, chỉ có một cánh cổng điều khiển từ xa làm phá hỏng vẻ cổ điển, cảm giác giống như người xưa đeo điện thoại di động ở thắt lưng. Vừa bước qua cổng là một con đường rộng, hai bên cây cối um tùm, ngoặt một khúc là đến tòa Hồ Thích. Các công trình của trường đều được đặt theo tên của văn nhân các triều đại. Tòa Hồ Thích là tòa hành chính, tổng cộng năm tầng, nhiều phòng họp nhất, tiếp theo là phòng giáo viên và nhà vệ sinh. Sau khi đăng ký, được thông báo là trước tiên phải thu dọn đồ đạc để sắp xếp ký túc xá, sau đó ba giờ chiều họp và năm giờ chiều bắt đầu tập luyện. Những đồ dùng để sắp xếp ký túc xá mẹ Lâm đều mang theo trên xe, nhưng không ngờ trường Nam Tam Trung không cho dùng đồ cá nhân, phải tới tòa Chung Thư Lâu để nhận. Chung Thư Lâu là tòa thư viện, trong phần giới thiệu của trường nói có khoảng hơn một trăm nghìn đầu sách. Nhưng xây hẳn một tòa lớn chỉ để chứa mười vạn quyển sách để thể hiện quy mô trường thì có phần hơi vênh so với thực tế. Chung Thư Lâu cũng mang phong cách cổ điển, to lớn khổng lồ, mười vạn quyển sách được phân vào nhiều kho, thường một cuốn sách, tập 1 ở thư phòng thứ hai, tập 2 lại ở thư phòng thứ chín, không thể gặp lại nhau. Chung Thư Lâu là công trình mới xây, nên rất nhiều cuốn sách bị bỏ lại trên lối đi, giống như những binh sĩ bị mắc kẹt ở Dunkirk nước Pháp trong Thế chiến thứ hai, ngày trở về nhà còn xa vời.
Địa điểm tạm thời để phát đồ dùng sinh hoạt cho các vận động viên đặt ở phòng đọc tầng bốn của Chung Thư Lâu. Tầng bốn cũng là tầng cao nhất của Chung Thư Lâu. Điều khiến Vũ Tường khó hiểu nhất là tại sao trường phải bắt mọi người chuyển đồ lên tận tầng bốn, chỉ để vài ngày sau lại phát cho học sinh mang xuống. Người trông coi những món đồ này là một bà lão, miệng cũng đang than phiền về việc những người phụ trách của trường thật ngớ ngẩn, để đồ lên tận tầng bốn. Vũ Tường suy nghĩ, có lẽ đây là trường hợp người thông minh quá hóa ra trở nên ngớ ngẩn. Bà lão phát hết đồ cho người này, vội vàng than phiền với người tiếp theo, kiểu than phiền đầy tính cảm thông này thật khiến người khác bất mãn, tất cả đều trách nhà trường. Các vận động viên đã lần lượt tới. Xem ra số người được tuyển đặc cách dường như không ít. Một cậu bé gầy gò mặc quần đùi, tự xưng là tuyển đặc cách môn ném tạ. Vũ Tường đoán cậu ta ném tạ có xa đến đâu cũng không vượt quá chiều cao của mình, nên cảm giác tội lỗi trong lòng cậu không khỏi thu lại càng lúc càng nhỏ.
Khuôn viên của trường Nam Tam Trung có diện tích lớn nhất trong các trường cấp ba ở ngoại thành. Sau khi đi ra khỏi Chung Thư Lâu, phải ôm theo chăn chiếu và đi bộ một quãng đường dài mới tới ký túc xá. Ban đầu, cha mẹ Lâm đi theo đám đông, đi một hồi mới thấy các phụ huynh của học sinh thể thao đi đầu không hề đi thẳng tới ký túc xá, mà lại tới bên cạnh chiếc “Audi” đang mở cửa, nhét đồ vào phía sau, rồi lái thẳng tới ký túc xá. Trên đường, mọi người đều chửi là bị lừa và chạy theo chiếc xe. Ký túc xá nằm ở một góc của khuôn viên, được xây dựng ba năm trước, nên vẫn còn mới khoảng 80%. Phòng nam và phòng nữ ngăn cách bởi một cánh cửa sắt, để phân biệt giới tính.
Vũ Tường tạm thời được bố trí ở tầng ba của tòa nhà số hai. Mỗi tầng có bốn phòng, mỗi phòng lớn lại chia thành hai phòng nhỏ. Các phòng sử dụng chung bốn nhà vệ sinh. Cùng ở với Vũ Tường là nhóm nhảy cao, ai cũng tay thon chân dài như con muỗi, đang bận rộn dọn giường của mình. Các bậc phụ huynh bận rộn đến cuối cùng mới phát hiện trong ký túc xá không có ổ cắm điện, chiếc quạt điện mang theo cũng không dùng được, than thở thay con không ngớt. Vũ Tường nằm giường tầng trên, cậu leo lên thử để làm quen, thấy tầm nhìn rộng mở, có thể nhìn bao quát núi non, chỉ tiếc là lật người bất tiện, trên động dưới rung, muốn ngủ phải nằm như một xác chết.
Nhà trường quy định phụ huynh phải rời khỏi trường trước ba giờ chiều. Sắp tới giờ, cha Lâm nhét cho Vũ Tường ba trăm tệ làm tiền sinh hoạt trong mười lăm ngày. Sau khi phụ huynh đều rời đi hết, trong phòng ký túc xá toàn là học sinh thể thao bỗng chốc không ai biết nói gì, mỗi người tự tìm việc làm để giết thời gian.
Vũ Tường bước ra khỏi khu ký túc xá, đi làm quen với khuôn viên trường. Trong trường có một con đường lớn chạy xuyên từ đông sang tây, hai bên cũng rợp bóng cây xanh. Gần ký túc xá nhất là tòa nhà Thí nghiệm, ẩn trong một mảng xanh mướt. Bên cạnh tòa nhà Thí nghiệm là một cái ao nhỏ và một khu vườn lớn. Cảnh vật vốn chẳng khác gì những khu vườn khác, nhưng chỉ vì nó nằm trong một khuôn viên trường trung học mà trở nên đặc biệt khác thường. Khu vườn này chiếm khá nhiều diện tích, cứ như được xây ra để cho những đôi yêu nhau sớm có nơi hoạt động. Mà theo lời giới thiệu, khu vườn này sau còn được mở rộng ra ngoài, đủ thấy chuyện yêu sớm trong trường đông đến mức nào. “Con người không thể chỉ sống bằng tình yêu.” Đúng vậy, tình yêu là thứ trừu tượng, muốn sống thì phải ăn. Và cuộc sống chỉ thực sự trọn vẹn khi có cả thức ăn lẫn tình yêu. Kế bên khu vườn là một nhà ăn, với ba chữ lớn mờ nhạt còn nhìn thấy được “Vũ Quả Đường” (ND: Vũ Quả là tên tiếng Trung của đại văn hào Victor Hugo). Dưới đó có ba chữ chắc là chữ ký của vị thư pháp gia, tiếc rằng ba chữ đó quấn lấy nhau như giun đũa thắt nút, Vũ Tường thật sự không cách nào nhận ra. Vũ Tường nghĩ cái tên này đặt hay quá, đem tên của Victor Hugo giải nghĩa lại thành một món ăn, thật sáng tạo. Nghĩ theo hướng đó, vào “Quán Victor Hugo” có thể gọi một phần “Ba Kim Kashmir” (ND: Ba Kim là một nhà văn Trung Quốc, Kashmir được ghép vào để giống tên món ăn kiểu Tây Á), rồi thêm một đĩa xào “Fielding và Austen” (ND: Henry Fielding và Jane Austen là hai nhà văn Anh), kèm theo một con “Chomsky luộc” (ND: Noam Chomsky là nhà ngôn ngữ Mỹ) với một món nướng Gorky (ND: Maxim Gorky là nhà văn Nga). Đúng rồi, thêm một con “Tư Không Thự nướng” (ND: Tư Không Thự là thi nhân đời Đường), vậy là đã đủ phong phú rồi, nếu tiêu hóa không nổi thì nuốt vài viên Pontoppidan (ND: Henrik Pontoppidan là nhà văn Đan Mạch). Nghĩ tới đây, cậu tự thấy mình buồn cười mà bật cười ha hả trước “Quán Victor Hugo” vốn trông chẳng khác gì một kho vũ khí.
Đột nhiên phía sau Vũ Tường vang lên tiếng bước chân, cậu vội nín cười. Một bàn tay đặt lên vai cậu. Vũ Tường quay đầu sang thấy gân xanh nổi rõ trên bàn tay ấy, đoán ra là tay của bạn cùng phòng, bèn xoay người lại, gạt bàn tay đó ra và hỏi:
“Các cậu đi đâu vậy?”
“Đi họp.”
Vũ Tường chợt nhớ ra ba giờ có cuộc họp. Cậu cảm ơn ba người đã nhắc rồi hỏi: “Các cậu tên gì?”
“Hồ Quân.”
“Tống Thế Bình.”
“Dư Hùng.”
Vũ Tường nghe ba cái tên đầy vẻ nam tính ấy thì sợ đến mức không dám báo tên của mình. Trước cửa phòng họp đã đầy kín học sinh thể thao, sơ sơ đếm cũng phải hơn bốn mươi người. Vũ Tường thở dài, trường Nam Tam Trung này đúng là tài nguyên dồi dào. Trong số những học sinh thể thao đó, một nửa là giả. Gầy như sợi dây kẽm thì nói là ném tạ, lùn như cái ghế đẩu thì nói là nhảy cao, béo tròn như trái bí thì nói là chạy dài, mặt trắng hơn cả đậu hũ thì bảo luyện thể thao ngoài trời ba năm, nhỏ xíu như viên thuốc cảm thì nói là trung phong đội bóng rổ, kính dày như băng Nam Cực thì bảo là nhảy xa, sợ rằng đến cái hố cát cũng không tìm thấy. Vũ Tường chen trong đám người, ngược lại trông còn giống học sinh thể thao hơn.
Lúc này có một người vội vã chạy đến phòng họp, ông ta vừa định mở miệng nói thì có lẽ lại thấy không ổn, vì bản thân không tiện tự giới thiệu: “Tôi là hiệu trưởng của các em.” Thế là đành phải đi kéo một thầy giáo trực ban đến để làm rõ thân phận của mình.
Người này là hiệu trưởng kiêm trưởng phòng chính trị và giáo dục của trường, trước đó đã sớm dặn rằng sẽ mở cuộc họp động viên học sinh thể thao ở phòng họp số một, nhưng khi đến thì lại quên mất phòng họp số mấy, không tiện hỏi ai, bèn chạy hết tám phòng họp trong tòa Hồ Thích, lại chạy theo thứ tự giảm dần, tìm được thì mồ hôi đã ướt đẫm, chảy từ trán xuống. Trong cái nắng gần bốn mươi độ, ông mặc một chiếc áo sơ mi dài tay, thắt cà vạt, sau cuộc chạy đôn chạy đáo, áo ướt sũng dính sát vào người, trở thành một phần cơ thể. Ông liên tục giật áo để làm mát. Phòng họp số một có hai chiếc điều hòa đứng ba ngựa, nhưng so với nhiệt lượng của bốn năm mươi người thì hơi lạnh thua xa. Không khí lạnh nặng hơn không khí nóng, vì vậy hiệu trưởng không thể mát từ đầu xuống chân, chỉ có thể mát từ chân lên đầu.
Ông lau mồ hôi rồi nói:
“Chào các em học sinh! Các em vất vả rồi! Tôi họ Tiền, a. Các em đều biết, trường Nam Tam Trung của chúng ta là một trường có danh tiếng lâu đời. Những năm gần đây, để thúc đẩy sự nghiệp thể thao của Thượng Hải, để cung cấp lực lượng kế thừa cho thể thao Thượng Hải, nên rất cần một nhóm vận động viên có văn hóa và có phẩm chất. Tất nhiên, không phải tất cả các em ngồi đây đều là vận động viên có cấp bậc, nhưng chúng ta có thể luyện tập, chúng ta có thể nỗ lực chịu đựng, sau thời gian rèn luyện khổ cực sẽ có thành tích. Hơn nữa, các thầy cô thể dục của trường Nam Tam Trung đều có kinh nghiệm huấn luyện, có thể giúp các em nâng cao trình độ. Các em cũng rất vất vả, để cải thiện thành tích thể thao của mình, đều chủ động từ bỏ thời gian nghỉ hè của mình, a….”
Hiệu trưởng Tiền ngừng lại một lát, vì trời nóng, nói quá nhanh, câu sau chưa kịp thốt ra. Bên dưới người nghe đều thì thầm bàn tán. Hồ Quân ngồi bên cạnh Vũ Tường, che miệng nhìn lướt qua hiệu trưởng Tiền, dùng giọng nói đến chính bản thân cậu cũng không nghe thấy mà mắng: “Chuyện vớ vẩn, nói gì mà tự nguyện từ bỏ, rõ ràng là bị ép phải từ bỏ!” Vũ Tường chỉ thấy cậu ta mấp máy môi mà không nghe thấy âm thanh, định hỏi thì nhìn thấy gương mặt đầy dữ tợn của cậu ta, lời nói cũng nghẹn lại trong cổ họng.
Hiệu trưởng Tiền nới lỏng cà vạt, tiếp tục nói:
“Các em đã từ bỏ thời gian nghỉ ngơi, thay mặt nhà trường tôi cảm ơn các em!
Nhưng các em, nhiệm vụ chính khi vào trường Nam Tam Trung vẫn là học tập, các em ở đây đều được tuyển chọn từ số lượng lớn học sinh, vừa có thành tích thể thao, à, thành tích học tập cũng không tệ, ha, như vậy, vừa học vừa tập thể thao không ảnh hưởng gì, tạo nền tảng tốt để sau này thi vào đại học tốt.
Nhưng chúng ta thường thấy nhiều học sinh thể thao vì không nghiêm khắc với bản thân, lơi lỏng, nghĩ rằng vào trường Nam Tam Trung là đã vào đại học. Trường Nam Tam Trung chỉ tạo cơ hội cho các em, còn thành công thực sự hay không hoàn toàn nằm trong tay các em. Chúng tôi đã xử phạt nhiều học sinh thể thao, các em hãy tự trọng! Đừng để một bước sai lầm trở thành hối tiếc muôn đời, hãy trân trọng cơ hội học tập cùng nhiều học sinh giỏi trong toàn thành phố này!”
Một sự yên lặng bao trùm, không phải vì mọi người nghe chăm chú, mà là tất cả linh hồn đều thoát ra ngoài, phiêu du khắp nơi, cho đến khi linh hồn đầu tiên trở về, khởi xướng vỗ tay, đánh thức mọi người, ai nấy mới vỗ tay tượng trưng, để hiệu trưởng Tiền có thể rút lui.
Người phát biểu thứ hai là Trưởng nhóm giảng dạy thể thao Lưu Tri Chương, người này không khéo ăn nói, sau khi lên sân khấu hơi ngơ ngác, cười thẳng xuống phía dưới:
“Tôi nói vài lời thực tế, thành tích dựa vào luyện tập, lát nữa 5 giờ tập luyện, mỗi sáng 6 giờ cũng phải tập, sáng tối mỗi ngày một lần, thời gian còn lại tự sắp xếp, 9 giờ tối phải về ký túc xá, điểm danh, ngủ sớm, đừng làm ồn, chú ý sức khỏe, đừng chạy lung tung, xong, chỉ có bấy nhiêu thôi, 5 giờ tập hợp.”
Mọi người chăm chú lắng nghe từng câu từng chữ, nếu bỏ sót một câu thì cả ngữ cảnh liền rời rạc. Hiệu trưởng Tiền đứng bên cạnh cảm thấy hơi không vui, ông đứng tư thế nghỉ, mười ngón tay đan vào nhau treo trước bụng. Sự không vui xuất phát từ lời mở đầu của Lưu Tri Chương, theo cách suy luận của ông, chẳng phải lời ông nói trước đó là không thực tế sao? Hiệu trưởng Tiền tin chắc rằng lời ông đều thực tế, chỉ là dài dòng một chút. Giống như người Basque ở hai bên dãy núi Brenes, tuy không thích nói dối nhưng lại hay nói linh tinh, mà linh tinh không phải là lời không thực tế. Hiệu trưởng Tiền suy nghĩ lâu, cuối cùng mượn lý luận của dân tộc nước ngoài để tự củng cố lời mình, tự thấy khoái trí. Ông nghĩ học sinh không thể nghĩ xa đến vậy, nét mặt khó định, không biết nên cười hay không, sợ học sinh hiểu lầm trong trường có mâu thuẫn, nên liền bước nhanh đến Lưu Tri Chương bắt tay, dùng cử chỉ cơ thể để thay thế biểu cảm.
Sau khi giải tán, Vũ Tường theo Hồ Quân và các bạn trở về ký túc xá thay đồ chuẩn bị tập luyện. Nghĩ đến việc phải tập, Vũ Tường không khỏi lo lắng cho tương lai của mình, tự an ủi: “Vũ Tường đừng sợ, mười người thì có năm người là giả, chắc chắn cậu sẽ chạy thắng họ!” Sự tự nhủ này có tác dụng cực lớn, khiến Vũ Tường trong chốc lát cảm thấy mình vô địch thiên hạ.
Hồ Quân là vận động viên nhảy xa, bước đi trước một bước. Dư Hùng và Tống Thế Bình rủ Vũ Tường đi cùng, Vũ Tường hỏi hai người rốt cuộc có phải thuộc đội nhảy xa không, Dư Hùng cười lớn, vỗ vai Vũ Tường một cái làm Vũ Tường giật mình, Tống Thế Bình thấy Dư Hùng đang cười, không kịp nói, liền thay Dư Hùng trả lời: “Chúng tôi là đội chạy dài.”
Vũ Tường ngạc nhiên thấy đôi chân và tỷ lệ cơ thể của hai người đã vượt cả ếch, không đi nhảy cao thật là uổng. Đôi chân đó mà chạy dài, sợ một vòng chạy không cần mấy bước, có khi Dư Hùng bước một bước bằng ba bước của Vũ Tường. Như vậy, Vũ Tường lại bị tụt xuống hai bậc, thật đúng là đừng bao giờ đánh giá một người chỉ qua dáng đi.
Trên sân đã tụ tập một số người. Lưu Tri Chương đứng trên sân, chỉ dẫn huấn luyện viên cho các vận động viên. Huấn luyện viên đội chạy dài của Vũ Tường chính là Lưu Tri Chương. Bài học đầu tiên của Lưu Tri Chương trong ngày đầu tiên là nhảy tại chỗ năm trăm lần.
Vũ Tường không tốt toán học, nhảy năm trăm lần về thể lực vẫn chịu được, nhưng trí lực thì không theo kịp, đếm đến bốn mươi thì tất cả rối loạn. Sau sáu mươi là năm mươi. Nhảy qua một trăm lần, bắp chân hơi cứng lại, nhảy thêm một lúc, bắp chân đã thích nghi, nhưng cổ và đầu lại hơi đau. Vũ Tường vừa nhảy vừa thắc mắc tại sao đau lại không đúng chỗ. Khi nhảy xong năm trăm lần, cả năm thành viên đội chạy dài đều nằm vật ra đất. Vũ Tường mới nhận ra khóa đặc tuyển chạy dài lớp 10 năm nay chỉ có ba người, chính là anh, Dư Hùng và Tống Thế Bình. Hai người còn lại là học sinh lớp 11, vừa nhảy vừa bàn về giải Ngoại hạng Anh, thể hiện sự khinh miệt đối với các tân vận động viên.
Môn thứ hai là chạy 100 mét, xong là giải tán. Dư Hùng chạy 100 mét hết 11,9 giây, Lưu Tri Chương liên tục khen ngợi. Tống Thế Bình hết 12,8 giây, Lưu Tri Chương chỉ điểm vài chỗ. Vũ Tường thấy người khác khuân vác không vất vả, nhìn tốc độ của Dư Hùng cũng không quá nhanh, nhưng khi đến lượt mình chạy, dốc hết tâm trí mà đôi chân không triển khai được, hai chân không tăng được tần số, kết quả chạy hết 13,2 giây, mặt mũi hoàn toàn mất thể diện. Lưu Tri Chương giúp Vũ Tường chỉnh lại tư thế chạy một lần, nói: “Tôi là người thẳng thắn, cậu vào đây bằng tiền đúng không? Nhưng vóc dáng cậu hợp với chạy dài, sau này tập nhiều, có thể sẽ đạt thành tích tốt. Đi đi!”
Vũ Tường nghe xong, cảm thấy thể diện vừa mới nhặt từ đất lên lại bị mất sạch. Ban đầu cậu định giữ bí mật này ba năm, nào ngờ ngay ngày đầu tiên đã bị bóc trần, sợ hãi không dám nán lại lâu, bèn đuổi theo Dư Hùng và Tống Thế Bình đang đi về ký túc xá, vừa mở miệng thì đã bị Tống Thế Bình phản công: “Sao? Chạy chưa đủ nhanh, bị mắng à?”
Vũ Tường nói dối: “Chân tôi bị thương, nói với thầy một tiếng thôi.”
Dư Hùng cười, cởi áo khoác, cuộn lại trong tay, nói với Vũ Tường: “Tối nay định làm gì?”
Vũ Tường nghe thấy “tối nay”, trong lòng trào lên một nỗi cô đơn, bởi “tối nay” đối với cậu là một ẩn số nặng nề đè lên ngực. Khuôn viên mùa hè mặc dù đẹp, nhưng vẫn giống một nhà tù, nhà tù dù đẹp cũng chỉ là nhà tù. Căn tin “Vũ Quả Đường” phải hơn nửa tháng nữa mới mở cửa, đến bữa tối cũng giống như kho báu bí mật thời Trung Cổ, không biết ở đâu.
Sau khi tắm xong, Dư Hùng muốn đi ăn KFC, nhưng Tống Thế Bình nói: “Ở chốn hẻo lánh thế này sẽ chẳng có Colonel Sanders đến phục vụ đâu, cứ tìm một chỗ nào đó ăn tạm thôi.” (ND: Colonel Sanders là người sáng lập chuỗi thức ăn nhanh KFC). Đi từ ký túc xá ra cổng trường mất khoảng mười mấy phút, buổi chiều mùa hè là đẹp nhất. Vũ Tường đi trên con đường chính của trường Nam Tam Trung, vừa ngắm hoàng hôn vừa thở dài khen đẹp. Cậu muốn cho Tống Thế Bình và Dư Hùng cùng ngắm, nhưng hai người họ đang tranh cãi xem Lý Nhược Đồng hay Triệu Nhã Chi đẹp hơn, tranh cãi mãi mà vẫn chưa có kết quả. Vũ Tường cũng lười làm phiền hai người, ngước mắt nhìn về phía bắc bỗng nảy ra ý tưởng, có lẽ khuôn viên Thanh Hoa đang ẩn dưới mây. Ra khỏi cổng trường Nam Tam Trung là một con đường rộng rãi, ven đường có vài quán ăn lẻ tẻ. Tống Thế Bình đói đến mức như chó lao vào thức ăn, bèn chọn tạm một quán “Đêm Không Ngủ” gần đó.
Vũ Tường vừa nhìn thấy bảng hiệu “Đêm Không Ngủ” liền cảm giác hình như đã gặp ở đâu. Khi nhớ ra thì chính mình cũng giật mình, ngày trước Lương Tử Quân đã từng gặp trắc trở tại quán “Đêm Không Ngủ” ở Thượng Hải, chẳng lẽ cái quán tệ hại đó làm ăn phát đạt đến mức mở thêm chi nhánh? Chưa kịp nghĩ nhiều, Vũ Tường đã bị Tống Thế Bình kéo thẳng vào trong. Cậu ngồi đờ ra trên ghế, chìm vào hồi ức, Lương Tử Quân cũng thật là, cả kỳ nghỉ hè chẳng buồn gọi một cú điện thoại. Còn Susan thì không biết giờ ra sao, cũng chẳng có chút tin tức nào.
Tống Thế Bình đẩy Vũ Tường mấy cái, nhìn chằm chằm cậu rồi cười nói: “Nhớ con bồ của cậu à?”
Vũ Tường rất khó chịu với từ này, nói: “Bồ gì mà bồ?”
Tống Thế Bình cắn mấy cái vào tăm, nói: “Đúng là quê thật! ‘bồ’ chính là “tỉ phu” (anh rể) đó!”
Vũ Tường lại càng không hiểu, hỏi: “Gì cơ, bồ chính là…?”
Tống Thế Bình nói: “Cậu đúng là đần thật, bạn gái trong tiếng Anh đọc thế nào nhỉ?”
“Bonne amie à.”
Tống Thế Bình nghe xong liền vung tay nói: “Chắc chắn nhầm rồi, đổi cái khác đi.”
“Thế thì chỉ còn là Girl friend thôi.”
“Đúng rồi đấy, cái gì mà ‘bo-na-a-mí’, Girl friend là được rồi còn gì!”
“Vậy còn…”
“Lại không hiểu nữa rồi phải không? Girl friend gồm hai từ nào?”
“Girl và Friend.”
“Đúng! Lấy chữ cái đầu của mỗi từ?”
“G, F.”
“Đọc lại một lần đi, nhanh nhanh chút, nghe giống “tỉ phu” chưa?”
Vũ Tường vừa đọc xong, quả nhiên nghe khá giống âm “tỉ phu”, cậu lập tức bật cười không dứt.
Tống Thế Bình lại nói: “Dạy thêm cho cậu cái nữa. Biết “đi cup bóng đá thế giới” nghĩa là gì không?”
“Gì mà… đi…”
“Lại không hiểu rồi! “cup bóng đá thế giới” trong tiếng Anh đọc thế nào?”
“World Cup mà.”
“Đúng! Lấy chữ cái đầu.”
“W… W, C!”
“Chuẩn! Đi World Cup tức là đi toilet đó!”
Vũ Tường cúi gục xuống bàn cười đến mức chết không được mà sống cũng chẳng xong. Cậu thật không ngờ tiếng Anh sau khi bị chặt đầu cắt đuôi lại còn có nhiều công dụng đến thế.
Món mì lạnh gọi lúc nãy nhanh chóng được mang lên, nhưng thứ mì lạnh này cũng chẳng lạnh hơn thép nóng là bao. Ba người vừa thổi vừa ăn. Vũ Tường nhớ lại mấy “cách hiểu tiếng Anh mới” khi nãy, phun mì mấy lần. Tống Thế Bình đắc ý vô cùng, cứ khe khẽ ngân nga điệu gì đó không dứt. Dư Hùng thì ít nói, chỉ chăm chú ăn mì. Điều vui nhất khi bạn bè tụ họp là trước bữa ăn, còn điều ngại nhất chính là lúc tính tiền. Ai cũng ngại rằng nếu tự trả phần của mình thì sợ mất hòa khí, nhưng thường thì lại cứ im lặng đợi vị cứu thế chịu đứng ra thanh toán. Vũ Tường ăn đến đoạn cuối thì cố tình ăn chậm lại, Tống Thế Bình cũng đang chọc ghẹo mấy sợi mì cuối cùng. Dư Hùng vỗ bàn một cái: “Để tôi mời.” Tống Thế Bình lập tức cảm động như muốn rơi nước mắt, khen “Đại ca đúng là phong độ, tiểu đệ xin bái phục.” Chủ quán nhân cơ hội chém đẹp, mỗi bát mì tính sáu tệ.
Ba người cùng đi trên con đường trước cổng trường, hơn nữa không dám rẽ vào ngõ, chỉ sợ bị lạc.
Sau khi cười xong, Vũ Tường lại chìm vào im lặng. Con phố vắng vẻ càng làm tăng thêm nỗi cô độc sâu kín trong lòng cậu. Ba người đi cùng nhau mà chẳng ai nói câu gì, trông như ba cái xác khô. Tống Thế Bình bị hành động của Dư Hùng làm cảm động liền phá tan sự im lặng, cứ gặng hỏi mãi về gia cảnh của Dư Hùng. Dư Hùng bị hỏi đến mức chịu không nổi, tiết lộ rằng ba cậu mất mấy năm trước, mẹ thì tái giá với một đại gia, chỉ đơn giản vậy thôi.
Tống Thế Bình muốn hỏi chi tiết hơn mà không hỏi ra được, bèn dựa vào mấy thứ Dư Hùng nói ra thêm thắt theo kiểu “vẽ rồng thêm râu”, dựng chuyện rằng cha dượng ngược đãi, ngày nào cũng đuổi đánh Dư Hùng, bởi vậy mới luyện cho Dư Hùng chạy nhanh đến thế.
Dư Hùng bảo Tống Thế Bình đừng nói nữa. Tống Thế Bình ngậm miệng rồi quay sang dò hỏi lai lịch của Vũ Tường, Vũ Tường bị dồn đến đường cùng đành nói mình là trẻ mồ côi. Tống Thế Bình tự thấy mất hứng nên không nói gì thêm.
Con đường này ngoằn ngoèo rồi sáng bừng, cuối đường vậy mà lại có một cửa hàng bách hóa lớn, khó trách trên đường người đi lại thưa thớt, thì ra đều tụ ở đây! Vũ Tường vừa vào cửa liền có một luồng gió mát ập vào mặt. Sau khi tìm được chỗ trống, Dư Hùng nói muốn uống rượu, làm Vũ Tường sợ đến mức vội gọi một ly nước trái cây để chứng minh mình trong sạch. Tống Thế Bình nói uống rượu một mình thì dễ say, nên để thể hiện sự quan tâm của mình đối với anh Dư, cậu quyết định giúp anh ấy. Vòng vo một hồi rồi cùng nhau uống.
Dư Hùng mua hai lon bia, vừa uống vừa bộc lộ chí lớn trong lòng, khiến Vũ Tường bị làm nền giống như một cô gái. Hai người tuy nâng ly không mời được vầng trăng sáng, nhưng điều kiện “đối bóng thành ba người” thì đáp ứng, chỉ là đáng tiếc một trong số đó đang uống nước trái cây. Dư Hùng hiển nhiên không giỏi uống bia, nửa lon vào bụng đã mắt nhìn loạn xạ, kéo tay Vũ Tường bắt cậu uống bia. Vũ Tường đang tận hưởng niềm vui “thiên hạ đều đục chỉ mình ta trong, mọi người đều say chỉ mình ta tỉnh”, bèn lấy cớ đau bụng. Dư Hùng vung tay nói: “Mặc nó, chúng ta uống của chúng ta.” Rồi rót bia vào miệng hết ngụm này đến ngụm khác, nhưng không dám nuốt ngay, giữ bia trong miệng cho ruột gan có chuẩn bị, quyết tâm đã định rồi mới nhắm mắt nuốt xuống.
Tống Thế Bình uống rượu như mèo liếm sữa bò, mỗi lần chỉ chạm chút đầu lưỡi, thấy Dư Hùng không chịu nổi nữa, liền lại gần dò hỏi: “Bạn gái của cậu thì sao?”
Dư Hùng móc tay Tống Thế Bình nói: “Tôi sẽ truyền cho cậu vài kinh nghiệm, chuyện này không thể dốc toàn tâm toàn ý, phải… ba phần thật lòng, bảy phần phòng bị.”
Tống Thế Bình mơ hồ nhận ra đây là lời bi quan của một người đàn ông chịu cú sốc thất tình, lại muốn dò thêm nội dung ẩn phía sau, không ngờ Dư Hùng đẩy cậu ra, nói: “Chuyện này tôi không nói, cậu tự suy nghĩ đi, chết mất, mấy giờ rồi?”
“Tám giờ mười phút.”
“Được rồi, đi ngủ ở Nam Tam Trung thôi.” Dư Hùng dụi mắt vài cái nói. Tống Thế Bình nghĩ thời gian còn lâu dài, hôm sau hỏi cũng chưa muộn. Ba người vừa ra khỏi cửa, một làn sóng nhiệt lập tức bao vây từ bốn phía, ép ba người phải quay vào. Lâm Vũ Tường lo lắng nói: “Tối nay làm sao ngủ đây!” Ánh mắt Tống Thế Bình ngắn hơn cả chuột, nói: “Chuyện tối nay tối nay tính! Giờ phải về trước.” Ba người lại hít một hơi thật sâu, đếm một, hai, ba rồi lao ra. Bên ngoài nóng nực oi bức, Lâm Vũ Tường cảm thấy từng sợi lông đều đang cháy, hỏi: “Làm sao về đây?”
Tống Thế Bình nghĩ ra một cách “uống thuốc độc để giải khát”, chạy thật nhanh về trường Nam Tam Trung, trong lúc chạy sẽ thấy mát mẻ. Lâm Vũ Tường cười, cho rằng cách nghĩ của Tống Thế Bình giống như đà điểu gặp nguy hiểm chui đầu xuống cát, lo trước quên sau. Cuối cùng, ba tuyển thủ chạy cự ly dài đều lười chạy, liền bắt một chiếc xe ba bánh bên đường.
Lâm Vũ Tường thì thầm hỏi Tống Thế Bình: “Xe nhỏ thế này có đủ chỗ không?” Câu này bị chủ xe nghe thấy, liền vỗ lên xe ba bánh mà nói: “Sao không đủ, bên trong to lắm! Đừng nói ba người…” Chủ xe định nói dù ba mươi người cũng nhét vừa, nhưng nghĩ lại thì lời khoe khoang này cũng phi thực tế như việc nói rằng một cái hắt hơi có thể đánh sập Điện Kremlin vậy, liền sửa lại: “Dù bốn người cũng thừa sức!” Lâm Vũ Tường ngạc nhiên vì chủ xe lại dùng từ “thừa sức”, nghĩ ông này hẳn là một trí thức thất nghiệp, lòng thương nổi lên, liền khuyên Tống Thế Bình: “Chắc chắn được, ngồi tạm thôi! Nhất định vừa!”
Dư Hùng là người đầu tiên ngồi vào, chiếm gần nửa không gian xe. Tống Thế Bình ngay lập tức trèo vào, lấp nốt nửa còn lại. Chủ xe định kéo thêm người nữa, liền vội hướng dẫn, chỉ cách cho Tống Thế Bình và Dư Hùng tiết kiệm diện tích. Hai người hóp bụng, co chân, nâng hông theo hướng dẫn, thật bất ngờ lại chừa ra được một khoảng trống. Lâm Vũ Tường cúi người luồn vào, ba người tay chân quấn vào nhau, giống như bấc đèn cồn. Chủ xe sợ ba người đổi ý, vội khởi động xe, báo hiệu “gạo đã nấu thành cơm” rồi.
Chủ xe hỏi: “Đi đường nào đây?” Tống Thế Bình không biết lời này hiểm hóc, bị rơi vào bẫy, đáp: “Tùy, miễn đến được trường Nam Tam Trung là được.”
Chủ xe im lặng lái. Tống Thế Bình là người đầu tiên phát hiện đi sai hướng, lén báo cho Lâm Vũ Tường. Vũ Tường không nghĩ sâu, an ủi Tống Thế Bình rằng đường nào cũng dẫn đến trường Nam Tam Trung. Chiếc xe ba bánh gần như chạy hết tất cả các con phố trong huyện mới từ từ tìm đúng hướng. Vũ Tường liên tục thúc chủ xe, nói chỉ còn hơn mười phút nữa, chủ xe cười mỉm, vừa lái vừa hát, đáp: “Chắc chắn kịp giờ cho cậu!”
Lúc đầu Dư Hùng ngồi thẳng ở giữa, bỗng nghiêng đầu tựa vào vai Tống Thế Bình, Tống Thế Bình tưởng Dư Hùng đã “chết”, liền không ngừng véo da Dư Hùng. Dư Hùng nhúc nhích miệng vài cái, chứng tỏ mình vẫn còn sống. Tống Thế Bình vỗ vài cái vào vai Vũ Tường, thì thầm: “Nghe miệng nó động kìa, như đang nói gì đó, thử nghe xem!”
Vũ Tường liền áp tai vào miệng Dư Hùng, chỉ nghe Dư Hùng động miệng mà không phát ra âm thanh. Tống Thế Bình lại vỗ vài cái, cuối cùng Vũ Tường cũng đoán được đại ý, nói: “Nó đang nói gì “tiểu gia” hay “tiểu dã” gì đó.” Lúc này xe đi qua một viên gạch, nhảy mạnh lên một cái, Dư Hùng mở mắt ra hỏi: “Sắp tới trường Nam Tam Trung chưa?” Câu hỏi này Vũ Tường và Tống Thế Bình đều không trả lời được. Dư Hùng lại đẩy tay Tống Thế Bình ra, nói: “Trời nóng quá, mọi người tách ra một chút.”
Tống Thế Bình nở một nụ cười bí ẩn với Dư Hùng, hỏi: “Tiểu Dã là ai?”
Dư Hùng nghe vậy, miệng định há ra hỏi tiếp sao Tống Thế Bình biết, nhưng nghĩ lại tốt hơn là không nói, môi rung nhẹ, hỏi ngược lại: “Tiểu Dã là ai?”
Tống Thế Bình tưởng mình nghe nhầm, vẫy tay nói: “Thôi, bỏ đi.”
Xe ba bánh dừng lại, chủ xe xuống xe nói: “Trường Nam Tam Trung.” Vũ Tường nhảy xuống xe, hết sức ngạc nhiên, nghĩ thầm rõ ràng lúc đi ra là đi về hướng tây, mà xe dừng thì đầu vẫn hướng tây.
Chủ xe giơ hai ngón tay lắc lắc, nói: “Hai mươi tệ.”
Tống Thế Bình trợn mắt: “Quãng đường ngắn vậy mà…”
Chủ xe nghĩ rằng tình hình đã không chỉ là “gạo đã nấu thành cơm” mà còn “nấu thành cháo”, chém mấy nhát cũng chẳng vấn đề gì, nên hùng hồn nói: “Các cậu xem, tôi chạy bao nhiêu đường, tiền xăng đã tiêu hết bao nhiêu rồi?”
Vũ Tường đáp: “Đây là ông tự nguyện chạy thêm đường mà.”
Chủ xe cho rằng học sinh trường điểm dễ bị lừa, ngửa mặt lên trời nói: “Các cậu cũng không bảo tôi đi đường nào, đã muộn thế này, các cậu có thể vẫy xe ở đau? May mà có tôi, thôi đừng nói nữa, sảng khoái lên, hai mươi tệ đưa ra đi.”
Dư Hùng nói: “Ông…nói lại lần nữa.”
Chủ xe nói: “Còn gì mà nói, nhanh nộp hai mươi tệ đi, muốn lươn lẹo à? Không đủ tiền thì thôi đừng gọi xe, tự chạy về đi.”
Dư Hùng ngoáy ngoáy tai hỏi: “Gì cơ? Ông…nói lại lần nữa.”
“Cậu định làm gì?”
Dư Hùng liếc chủ xe một cái, vung tay trái, một cú đấm ngang quét lên thùng xe sắt chở khách, “cộp” một tiếng, để lại bốn vết lõm, rồi khớp ngón tay kêu “cạch cạch”, cười nói: “Ông…nói lại lần nữa đi.”
Chủ xe giật mình, nghĩ rằng cơ thể mình không cứng như thùng sắt, hôm nay thật xui xẻo, gặp đúng người còn “xã hội đen” hơn. Nhưng lại không muốn ngay lập tức bỏ cuộc để bị mất mặt, giống như một người rơi từ tầng mười xuống, tự biết khó sống sót, nhưng cuối cùng vẫn phải làm vài động tác để không chết quá thảm. Chủ xe lập tức nói giọng như mì bỏ vào nước sôi: “Này, cậu làm gì mà đập hỏng xe tôi, giá cả còn có thể thương lượng mà.”
Dư Hùng tiến lên một bước, từng chữ từng chữ nói: “Ông…nói lại lần nữa!”
Chủ xe sợ quá, lo rằng trên xe sẽ xuất hiện tám vết lõm, bỏ luôn câu trước, thêm một từ xưng hô, nói: “Tiểu huynh đệ, giá cả còn có thể thương lượng mà.”
Dư Hùng lục trong túi một lúc, rút ra một đồng xu một tệ, kẹp bằng hai ngón tay, lắc vòng trước mắt chủ xe, rồi ném vào tay ông ta, rồi nói với Vũ Tường và Tống Thế Bình: “Đi thôi.” Trong đầu Vũ Tường chợt lóe lên hình ảnh Lương Tử Quân, đờ người vài giây rồi theo Dư Hùng bước vào cổng trường Nam Tam Trung. Tống Thế Bình khen: “Hay thật, Dư Hùng, cậu không say à, tôi thật sự ngưỡng mộ cậu. Tay không đau chứ?”
Dư Hùng xoa tay trái, nói: “Nói nhảm, tất nhiên là đau rồi.”
Tống Thế Bình nói: “Mấy câu vừa nãy của cậu đã làm lão hói kia mất hết oai phong, cậu không phải dạng người không có năng lực đâu.”
Dư Hùng mỉm cười nhẹ, tự tạo dáng như thần tiên, nói: “Hừm, ngày xưa tôi…”
Tống Thế Bình muốn nghe chuyện “ngày xưa”, nào ngờ dưới đó không có nội dung gì. Vũ Tường bảo Tống Thế Bình: “Đừng hỏi nữa, ngày xưa chắc chắn cậu ấy là ông chủ.”
Đêm ở trường Nam Tam Trung rất đáng sợ, cơn gió thổi qua không chỉ làm lay động cỏ, mà cây cối cũng rung rinh theo, bóng cây dưới đất trông kỳ dị, như muốn vồ người. Nhưng nỗi sợ không thể xua tan cái nóng bên trong lẫn bên ngoài, Vũ Tường không khỏi than thở: “Hôm nay nóng thế này, làm sao ngủ nổi!”
Tống Thế Bình định trả lời, bỗng cơ thể run lên, giơ tay chỉ về phía trước nói: “Nhìn kìa, bóng người!”
Dư Hùng và Vũ Tường theo tay nhìn ra, quả nhiên thấy năm bóng đen đang len lén tiến về phòng thể thao, tay đều kéo theo một thanh dài. Dư Hùng giật mình, lao vút tới, năm “binh đoàn đêm” phát hiện, dừng lại nhìn nửa hồi, cười nói: “Cậu giả ma à, học sinh lớp 10 sao lại chạy ra ngoài dọa người ta vậy. Này cậu bạn, nóng thế này mà cậu cũng ngủ trong kí túc xá được à, đầu cậu có vấn đề à? Vào phòng thể thao với chúng tôi đi, ở đó có máy lạnh đấy.”
Dư Hùng vẫy tay rồi lùi lại nói: “Cảm ơn, chúng ta nói chuyện sau.”
Tống Thế Bình muốn ngủ ở phòng thể thao, Dư Hùng nói: “Cậu nóng đến mê man rồi, cậu biết quy định của trường Nam Tam Trung nghiêm thế nào không? Muốn bị phạt à? Chịu khó đi, về thôi.”
Tống Thế Bình lưu luyến nhìn về phía cửa phòng thể thao vài cái, một bóng người đang trèo lên cửa. Vũ Tường nén dục vọng trong lòng, cùng Dư Hùng đi về ký túc xá.
Đến cửa ký túc xá, hơn chục người đang ôm chiếu đi ra, nói bên trong nóng quá. Nghe vậy, Tống Thế Bình càng lải nhải đòi sang ngủ ở phòng thể thao. Dư Hùng lạnh lùng nói: “Cậu chịu không nổi thì cứ đi mà ngủ.”
Vũ Tường đứng giữa, khó xử không biết nên ngủ ở đâu. Cuối cùng, sự yếu đuối trong bản tính con người đã thắng được ham muốn hưởng lạc trong chốc lát, cậu quyết định đi “chịu khổ” cùng Dư Hùng. Hai người giống như những anh hùng cứu thế giữa thảm họa, ngược dòng người mà bước tới. Tống Thế Bình cũng quay lại, nói rằng bạn bè hoạn nạn có nhau, để che giấu nỗi sợ trong lòng mình.
Tòa nhà ký túc xá đã vãn người đi nhiều, chỉ còn vài kẻ cố thủ ở lại, thỉnh thoảng lại phát ra mấy tiếng gào quái dị, tiếng vang lẩn quẩn trong cả tòa nhà. Ba người trở về phòng, rửa mặt chải răng xong thì nằm lên chiếu, ép mình phải ngủ. Cả ba thậm chí không dám nói câu nào, bởi lúc này chỉ một cử động nhỏ nhất cũng khiến hơi nóng tăng lên đến cực điểm. Tống Thế Bình chịu không nổi, lại đi lau người một lần nữa, quay về rồi hỏi: “Có ai trong hai cậu ngủ được chưa?”
“Hỏi thừa, ngủ rồi thì cũng bị cậu làm ồn mà tỉnh!”
“Dư Hùng, còn cậu?”
“Cậu nói xem?”
“Hai cậu đều chưa ngủ à?”
“Nói nhảm.”
“Vậy chúng ta cùng đến phòng thể thao ngủ đi, ở đó có máy lạnh… nghĩ mà xem, máy lạnh đó!”
“Cậu muốn thì tự đi đi.”
“Giờ đi thì cũng muộn rồi.”
“Hay hai cậu ra ban công nói chuyện một lúc đi.”
Vũ Tường là người đầu tiên thức dậy. Tắm qua một cái rồi ra ban công. Dư Hùng cũng là anh hùng khó qua ải “nhiệt độ”, đành phải bò dậy, kéo một cái ghế ngồi ngay cửa ban công. Vũ Tường nhìn bầu trời đầy sao, nói: “Thật ra tớ không muốn đến đây. Tớ cũng chẳng nghĩ mình sẽ vào chỗ này.”
Tống Thế Bình ngơ ngác: “Một ngôi trường tốt đến vậy, ai cũng muốn vào mà cậu lại không muốn?”
Vũ Tường cười khổ: “Nhưng cũng hết cách rồi, đến rồi thì ở thôi. Không có bố mẹ quản, ở chung với cả đám bạn cũng vui mà.”
Dư Hùng trong bóng tối bật ra vài tiếng cười. Vũ Tường ngạc nhiên vì trong cái nóng như thiêu như đốt này mà cậu ta lại bật ra được tiếng cười lạnh đến thế, liền gặng hỏi cho ra lẽ: “Cười cái gì!”
Dư Hùng hỏi cậu ta: “Trước đây cậu chưa từng ở ký túc xá đúng không?”
Vũ Tường đáp: “Chưa.” Dư Hùng lại bật một tiếng cười lạnh: “Phải rồi, cậu mới tới, cái gì cũng thấy mới mẻ. Cứ nhìn đi, mới ở được một tuần thì ai nấy cũng khiêm nhường, rộng lượng, nhường trước nhường sau. Ở lâu rồi xem, đụng giường người ta thì bị chửi, chắn lối người ta thì bị chửi, dùng nước của người ta cũng bị chửi. Ấy, thế mới đúng bản chất.”
Vũ Tường không tin, nói: “Nhưng tớ thấy trong mấy truyện học sinh thì…”
Dư Hùng cắt lời: “Cả cái đó mà cậu cũng tin à? Mấy thứ bài viết nông cạn ấy là do mấy người nông cạn viết ra, gọi là “tô hồng” đấy, hiểu chưa?”
Vũ Tường cố chấp giữ ý kiến của mình, nói: “Chỉ cần mọi người nhường nhau một chút là được mà.”
Dư Hùng nói: “Nhường? Ai nhường? Bản tính con người vốn là ích kỷ.”
Tống Thế Bình từ nãy đứng ngoài cuộc trò chuyện, trong lòng không cam tâm, muốn chứng tỏ sự tồn tại của mình, bèn khích Dư Hùng: “Nghe cậu nói cứ như thể cậu từng sống trong ký túc xá rồi ấy.” Tống Thế Bình chỉ chờ Dư Hùng thở dài nói: “Thật ra tớ cũng chỉ tưởng tượng thôi, bị cậu phát hiện rồi!” Không ngờ Dư Hùng lại nói: “Ừ, tôi từng ở rồi. Tôi học ở trường thể thao từ sau Tiểu học, ở ký túc ba năm liền.” Tống Thế Bình toan tính sai hoàn toàn, vốn định biến câu nói ấy thành một tảng đá chắn đường như trong truyện võ hiệp, ai dè lại bị Dư Hùng biến thành bậc thang để bước lên. Sự nhiệt tình của cậu ta bị dập tắt trong nháy mắt, ánh mắt toàn là thất vọng.
Dư Hùng được Tống Thế Bình vô tình tạo cho bàn đạp chuyển ý, liền thao thao bất tuyệt nói: “Hồi tôi mới vào trường thể thao, mọi người sống cũng khá yên ổn. Về sau thì bắt đầu tính toán đủ thứ, dùng của người ta một chút nước nóng thôi cũng có thể dẫn đến đấm đá túi bụi. Con người là vậy đấy.”
Vũ Tường vẫn tràn đầy mơ tưởng về đời sống tập thể, nói: “Hồi đó chắc là các cậu còn nhỏ, chưa hiểu chuyện. Lên cấp ba rồi có lẽ sẽ khác.”
Dư Hùng lắc đầu nói: “Có thể là khác thật, nhưng “hiểu chuyện” chỉ nghĩa là biết kiềm chế, không để bản tính của mình lộ ra ngoài. Nhưng bản tính thì vẫn là bản tính, sống lâu với nhau rồi nó sẽ tự lòi ra thôi.”
Vũ Tường bị lời của Dư Hùng làm cho chấn động, nghĩ rằng con người Dư Hùng này không hề đơn giản, nhìn vấn đề đã có chiều sâu, không giống như Tống Thế Bình, kiểu phóng viên Mỹ hời hợt. Vũ Tường bắt đầu thấy hứng thú với Dư Hùng, hỏi: “Sao cậu lại đi học trường thể thao?”
Dư Hùng nói: “Hồi nhỏ tôi thích đọc sách, muốn làm nhà văn, nhưng thể thao của tôi cũng khá. Bị một thầy ở trường thể thao dành cho thiếu niên phát hiện. Lúc đó Đại hội Á vận đang rất hot, bố mẹ tôi nói theo thể thao sẽ có tiền đồ, sau này… có thể kiếm được nhiều tiền, thế là gửi tôi vào trường thể thao thiếu niên, cứ vậy đấy.”
Vũ Tường nịnh một câu: “Hèn gì câu nào của cậu cũng sâu sắc. Bây giờ vẫn còn muốn làm nhà văn không?”
Chưa đợi Dư Hùng trả lời, Tống Thế Bình đứng bên cạnh theo đuôi nịnh góp: “Đúng là rất không đơn giản thật!”
Dư Hùng nghĩ một lúc rồi nói: “Giờ thì khó nói… chắc là không muốn nữa, không muốn nữa rồi.”
Tống Thế Bình lại một lần nữa lộ vẻ thất vọng, vốn định nịnh thêm vài câu, nhưng Dư Hùng lại nói ra một câu bi quan như thế, khiến cậu ta muốn nịnh cũng không biết nịnh vào đâu, đành quạt tay than: “Nóng quá.”
Câu đó nhắc cho Dư Hùng và Vũ Tường, những người vốn vừa quên mất cái nóng, lập tức cảm thấy một luồng nóng khủng khiếp ập tới. Chịu không nổi, Vũ Tường lớn tiếng nói: “Cậu chính là “nhìn thấu hồng trần” rồi à!”
Dư Hùng nói: “Gì mà nhìn thấu hồng trần, tôi khinh thường cái loại người bi quan đó. Cái gọi là nhìn thấu hồng trần chính là biến cõi hồng trần vốn đẹp đẽ thành đồ rách nát!”
Vũ Tường cười vỗ tay, nói: “Hay, hay!” Vỗ vài cái, cậu cảm thấy câu nói này quen quen, nhưng chắc chắn không phải là danh ngôn của người nổi tiếng, bởi người nổi tiếng không thể nói ra một câu làm sáng tỏ mọi bí ẩn như thế. Dường như ai đó từng nói ra câu đó, đang nằm ở một chỗ nổi bật trong não, nhưng lại không thể tìm thấy. Vũ Tường dùng hết sức để nghĩ, nhưng cái gọi là “nghĩ” này, dù dùng thêm hai mươi phần sức mạnh cũng vô dụng. Khi không nghĩ, câu nói tự động nhảy ra, khi muốn nghĩ, lại hoàn toàn bặt vô âm tín. Nhưng chính vì đã từng “tự động nhảy ra” nên Vũ Tường không muốn bỏ cuộc. Trải nghiệm này rất đau đớn, những gì muốn nói thường đã tới tận lưỡi mà không thốt ra được, như giọt nước trên vòi nước máy chênh vênh, lúc dài lúc ngắn, rơi cũng không rơi, treo lơ lửng, không lên cũng không xuống, đành để vậy.
Khi tâm trí Vũ Tường đang lang thang không định hướng, bỗng nhiên “ngộ ra”, cảm giác sảng khoái như bồn cầu bị nghẹt lâu ngày bỗng thông suốt, ngửi còn thấy khoan khoái. Vũ Tường chợt nhớ người đầu tiên nói câu đó là Lương Tử Quân, là Lương Tử Quân một lần đùa giỡn, dùng cách giải thích kiểu thành ngữ để nói với Vũ Tường.
Tâm trạng Vũ Tường như được tự chữa lành, nhưng chỉ cần nghĩ đến Lương Tử Quân, khuôn mặt cậu lại không thể cười nổi. Dư Hùng cũng thở dài, tiếng thở kết thúc buổi chuyện đêm, ba người nằm trên ban công, không biết từ lúc nào đã ngủ say.
Ngày hôm sau, Vũ Tường là người đầu tiên bị đánh thức bởi cảm giác ngứa ngáy. Ngoài ban công có một cơn gió, cơn gió này thật hiếm, thổi tan một phần u uất trong lòng cậu. Vũ Tường bỗng nhớ ra phải đi tập luyện, liền gọi hai người còn lại thức dậy, rồi nhìn đồng hồ, ngưỡng mộ bản thân đã tỉnh đúng lúc, vẫn còn dư hai mươi phút. Lần đầu tiên thức dậy ở nơi xa lạ, Vũ Tường cảm thấy hơi lạc lõng, thấy nhiều việc chẳng biết nên làm thế nào. Chậu rửa mặt quá thấp, cúi người theo thói quen ở nhà thường va vào vòi, khăn mặt và khăn tắm cũng thường để nhầm chỗ, đi lại hay va phải đồ đạc trong phòng, như lạc vào vùng không người, va tới va lui đến mức bàn nghiêng ghế ngã cũng không dưới hai lần, mọi thứ đều lộn xộn.
Khi ba người bước ra cổng ký túc xá, bên ngoài đã có mưa nhỏ, Tống Thế Bình nói: “Tuyệt quá, không cần tập luyện nữa rồi!” Dư Hùng liếc cậu ta nói: “Mơ đi, mưa cũng phải tập.” Chạy bộ đến sân vận động, Lưu Tri Chương đang đứng trên đường chạy, tay cầm đồng hồ bấm giây nói: “Hôm qua trời nóng, các bạn vất vả rồi, tôi đã phản ánh với nhà trường, họ cuối cùng cũng đồng ý mở phòng thể thao. Hôm nay có phóng viên đến phỏng vấn, mọi người vẫn tập bình thường, bị phỏng vấn thì đừng nói khoác hay nói những lời trống rỗng, cứ có gì nói nấy. Được rồi, chạy bộ hai vòng!” Chạy bộ xong một vòng, bên sân vận động bỗng xuất hiện một người mang máy quay, ống kính chĩa thẳng vào Vũ Tường. Vũ Tường toàn thân khó chịu, vừa muốn cười mà không dám, chỉ cầu ống kính di chuyển đi. Máy quay nhắm vào một lúc rồi lại chuyển sang quay tòa nhà của trường Nam Tam Trung, may mà tòa Hồ Thích không biết xấu hổ, cứ để máy quay chụp từ mọi góc. Sau đó xuất hiện một phóng viên cùng máy quay, phóng viên này như bánh bao vừa mới ra lò, nhưng lớp da mỏng mềm nhanh chóng chịu không nổi ánh nắng mặt trời buổi sớm, chưa làm được việc gì thực chất đã chạy vào ô tô tránh nóng. Ngồi trong xe thấy đội chạy bộ nghỉ sau hai vòng, chờ đúng thời cơ mới chạy ra phỏng vấn.
Tống Thế Bình cố ý ngồi ở chỗ ngoài cùng, phóng viên đến hỏi đầu tiên: “Em có nhận xét gì về việc tập luyện mùa hè?” Tống Thế Bình chưa kịp suy nghĩ đã há miệng định trả lời, phóng viên thấy tình huống không ổn, nhẹ nhàng nói với Tống Thế Bình: “Đợi đã, máy quay nói bắt đầu thì mới quay.” Rồi ra hiệu cho quay phim, tự mình nói: “Bắt đầu!” Những lời Tống Thế Bình vừa định nói bây giờ không còn tìm thấy, chỉ lắp bắp nói: “Cái này…nó có thể nâng cao… thành tích… thể thao của em, khiến em tiến bộ.” Nữ phóng viên tỏ vẻ hài lòng, cảm ơn rồi đi đến trước mặt Lưu Tri Chương, hỏi: “Thầy ơi, thầy cũng rất vất vả, phải mạo hiểm nắng nóng để tổ chức tập luyện, thầy có điều gì muốn gửi đến khán giả của chúng tôi không?” Lưu Tri Chương dùng tiếng phổ thông lơ lớ nói: “Cái này thì, tập luyện quan trọng ở sự lâu dài, chứ không phải bốc đồng trong một thời gian ngắn. Năm nay chất lượng học sinh thể thao tốt hơn những năm trước, họ cũng cực kỳ vất vả!”
Nữ phóng viên đặt micro xuống, suy nghĩ mấy câu vừa rồi có vẻ không ổn, nhai đi nhai lại vài lần thì tìm ra gốc rễ vấn đề, liền nói với Lưu Tri Chương: “Thầy có thể nói lại một lần nữa được không, câu cuối “họ… cũng cực kỳ vất vả” chữ “cực kỳ” tốt nhất đừng nói. Bắt đầu lại nhé, cảm ơn thầy.”
Lưu Tri Chương lắc đầu, bỏ chữ “cực kỳ” rồi nói lại. Nữ phóng viên lại suy nghĩ một lần nữa, tiến lại gần nói: “Cái này…thầy nên thêm một chút, ví dụ kết hợp với giáo dục phẩm chất học sinh và kế hoạch đào tạo nhân tài vượt thế kỷ gì đó.”
Lưu Tri Chương mặt tái cứng, đẩy micro ra nói: “Tôi không nói nổi, các người tìm người khác đi.”
Phóng viên cũng hơi giật mình, rồi mỉm cười rút lui nói: “Vậy cảm ơn thầy.” Thu dây micro xong, đi khoảng ba mươi mét, xác định đã an toàn rời mới nói với quay phim: “Cái người này tưởng mình là ai, phỏng vấn anh ta là để cho anh ta chút mặt mũi, anh ta thì chẳng cần mặt mũi. Thôi cứ phần trước mà dùng.” Quay phim đáp: “Thế còn giáo dục phẩm chất và vượt…”
Phóng viên nói: “Cái gì to tát đâu, anh ta không nói thì để người khác sẽ nói. Đài sẽ tự viết một đoạn cho người dẫn chương trình đọc, gọi là “Bình luận sau khi xem”, sẽ còn diễn đạt rõ ràng hơn anh ta kia.” Nói xong, vì nóng quá không chịu nổi, cô ấy tăng tốc chạy về phía xe phỏng vấn.
Lưu Tri Chương ra lệnh cho các học sinh thể thao đứng dậy, nói: “Đừng bận tâm đến họ,” rồi yêu cầu mỗi người chạy mười vòng. Lâm Vũ Tường giả vờ bình tĩnh buộc dây giày, nhưng đôi chân không chịu nổi, run bần bật. Chạy xong một vòng, thấy vẫn bình thường nên tăng tốc, nhưng đến vòng thứ hai thì mắt mũi đều mở to, thể lực bắt đầu giảm dần. Lưu Tri Chương đứng bên quan sát tình hình, hai học sinh nam lớp 11 dẫn đầu để thể hiện sức bền, tranh nhau trả lời: “Ổn, không vấn đề gì.” Nghe nói trong thời kháng chiến, Eric Sevareiol, một nhà bình luận nổi tiếng của tờ A, B, C tại Hoa Kỳ, đã phỏng vấn Tiến sĩ Khổng Tường Hy thuộc Viện Hành chính Trùng Khánh. Khổng nói rằng tình hình lạm phát lúc đó ở Trung Quốc giống như một người rơi từ tầng ba mươi xuống tầng mười lăm, mà vẫn hét lên “So far, so good!” (Đến giờ thì vẫn ổn!). Nếu Khổng Tường Hy còn sống đến hôm nay, chắc chắn ông sẽ cất giữ phép ẩn dụ đó để dành cho hai học sinh lớp 11 này.
Quả thật hai cậu nam sinh kia nói quá nhiều, khiến nhịp thở không đều, bắt đầu tụt lại phía sau. Vũ Tường bám chặt theo một bạn phía trước nhưng không dám vượt lên, sợ kích hoạt tiềm năng của cậu ta. Chạy nửa vòng thấy tốc độ ngày càng chậm, lòng hiếu thắng nổi lên, như thử nhiệt độ nước, Vũ Tường lướt qua cạnh bạn đó rồi lùi lại, thấy cậu ấy không phản ứng nhiều, chỉ tỏ vẻ ghét nhưng không làm gì được, mới yên tâm vượt qua. Chạy được năm vòng, đã vài lần chạm đến giới hạn của bản thân, thấy Dư Hùng đã bỏ xa hơn nửa vòng, tinh thần gần như tiêu tan. May mà phía sau vẫn còn một người kém may mắn khác đã tăng thêm chút tự tin cho Vũ Tường, làm trụ cột tinh thần, không ngờ trụ cột đó nhanh chóng sụp xuống đất nghỉ, nhường vị trí cuối cùng cho Vũ Tường. Niềm an ủi duy nhất cũng mất, Vũ Tường thấy trời đất như quay cuồng, mỗi bước phải thở hai ba hơi, tay chân tê cứng, ngực nóng rát, cổ họng như bị lửa thiêu, không khí hít vào dường như không vào phổi, chỉ vòng quanh miệng rồi ra. Ý chí cuối cùng cũng tan biến, nhưng không muốn chịu thua một cách công khai như người đầu tiên, cậu dùng tay ôm bụng, ra vẻ chỉ đau bụng chứ không phải mệt, đổ trách nhiệm cho dạ dày, rồi sụp xuống. Sau một thoáng choáng váng, cậu ngồi dậy quan sát sự kiệt sức của những người khác để giảm bớt gánh nặng cho bản thân. Tống Thế Bình vốn cũng định giả vờ ôm bụng đau rồi nghỉ, nhưng không ngờ Vũ Tường đã dùng trước, đành phải ráng hết sức chạy, chứng minh mình còn sức lực vô hạn. Khi đối diện với Vũ Tường, cậu tỏ vẻ thong thả như bước giữa mây, nhưng khi quay lưng lại, toàn bộ biểu hiện áp lực bùng ra, miệng há như rắn hăm dọa con mồi, mắt nhắm lại không dám nhìn nỗi đau của bản thân. Kết thúc mười vòng, Tống Thế Bình nằm vật ra đất, không nhúc nhích, giả vờ chết để lấy lòng thương hại. Dư Hùng mặt lạnh như tiền, cúi người vỗ vài cái vào Tống Thế Bình, rồi tiến đến Vũ Tường nói: “Sao cậu lại đau ở chỗ này? Chắc trước khi chạy uống quá nhiều nước rồi!”
Vũ Tường nói: “Đúng rồi, miệng khát quá!”
Dư Hùng cởi áo, mồ hôi chảy ra đầy đất, nói: “Đi tắm đi.”
Vũ Tường cười: “Chỉ riêng mồ hôi của cậu cũng đủ để tôi tắm một vòi rồi! Cậu chịu nổi không?”
Dư Hùng nhếch môi cười nhạt, nói: “Ở trường thể thao thiếu niên đều chạy ba mươi vòng, tổng cộng mười hai nghìn mét một lần.”
Vũ Tường giật mình, không dám nghĩ tiếp, cởi áo, chống tay đứng dậy, bước vài bước, hai chân cảm giác như đang lơ lửng trên mặt nước. Ba người tắm xong định đi Công viên Ba Tháp để giải nhiệt, ra đến cửa thì thấy một đám học sinh ào vào. Cậu kinh ngạc, cứ tưởng mình vừa chạy quá nhanh, vượt cả tốc độ ánh sáng nên nhìn thấy cảnh khai giảng trong tương lai, xác nhận thuyết tương đối của Einstein, nhìn lên thông báo ở cổng mới biết là kỳ thi phân lớp lớp 10. Trước cổng trường, xe cộ xếp hàng dài cả mấy trăm mét, nhìn thấy đầu không thấy đuôi. Tống Thế Bình bất bình nói: “Sao chúng ta lại không phải thi phân lớp?” Dư Hùng đáp: “Chúng ta à? Cậu không thử nghĩ xem chúng ta là ai sao? Chúng ta như cục thịt thừa, được ném tùy tiện vào lớp nào thì vào lớp đó thôi.”
Ba người đối mặt nhau cười cười, tiếp tục đi về Công viên Ba Tháp. Nghe nói Ba Tháp được Lí Thiên Vương thỉnh từ thiên giới xuống trần gian thời xưa để trấn yêu, ném ba ngọn tháp xuống chôn yêu quái bên dưới mà thành. Ba người bước vào Ba Tháp, cảm thấy toàn thân mát lạnh. Trong công viên ngoài cây ra vẫn là cây, cây nhiều giúp hạ nhiệt, nhưng điểm chưa được là côn trùng bay vo ve khắp nơi, những con côn trùng này vào đây không phải mua vé, đều tụ tập trong công viên mà quậy phá. Lượng khách tham quan ít ỏi, đoàn khách đông nhất chính là ba người Vũ Tường.
Vũ Tường nói: “Không ngờ lại ít người như vậy, mà côn trùng lại nhiều thế…” cậu vừa nói vừa làm động tác xua côn trùng, “không giống như chúng ta đi ngắm cảnh, mà giống như côn trùng đang ngắm chúng ta vậy.”
Ba người đi đến tượng liệt sĩ, côn trùng giảm bớt một chút, ngồi xuống nghỉ ngơi. Vũ Tường chỉ vào một tấm biển dưới tượng liệt sĩ nói: “Nghiêm cấm trèo lên,” giọng điệu đầy thắc mắc, cậu tưởng rằng thể thao leo núi ngoài trời hiện đại đã phát triển đến mức này. Tống Thế Bình nói: “Cái biển đó có ích gì đâu, lát nữa chắc chắn sẽ có người trèo lên chụp ảnh!” Ba người trò chuyện một lúc, thấy chán, không còn hứng thú thưởng thức ba tòa tháp do Lý Tịnh ném, liền quay về trường đi ngủ. Lúc này, môn thi đầu tiên của kỳ kiểm tra phân lớp đã kết thúc, học sinh bắt đầu ra về. Dư Hùng thấy Hồ Quân đang khoác vai nói chuyện với một học sinh thể thao lớp 11, liền nói với Vũ Tường: “Sau này cậu ít chơi với nó.” Bên cạnh, một phụ huynh đang mở lon đồ uống cho con, thấy vậy liền nói với con: “Này, con nghe đây, sau này không được ở cùng với mấy đứa học sinh thể thao, nhìn chúng ăn nói lề mề, vào được trường Nam Tam Trung này cũng không dễ đâu. Sau này nếu chúng nói chuyện với con thì con đừng để ý…”
Tống Thế Bình nghe xong tức giận, định đi bảo vệ danh dự của nhóm mình, cũng là để bảo vệ bản thân, nhưng Dư Hùng kéo lại và nói: “Cần gì phải như vậy.”
Ngày tháng trôi đi trong những buổi tập sáng và tập chiều. Kỳ huấn luyện hè đã trôi qua hơn nửa, mọi cây cỏ trong trường đều đã quen mắt, không còn cảm giác mới lạ, và những ngày trôi qua ngày càng khó chịu. Buổi tối, một phòng thể thao chật ních hơn hai mươi vận động viên, những người không thể ngủ trên bàn đành trải chiếu dưới đất, dùng phấn vẽ một vòng đánh dấu “lãnh thổ” của mình, người ngoài không được vào, giống như chó đánh dấu lãnh địa, nửa đêm đi vệ sinh như đi trên xác người. Những ai không ngáy là phiền nhất khi có người ngáy, vì tiếng ngáy đều đặn sẽ khiến người ta chú ý đếm mà quên mất giấc ngủ. Hơn hai mươi vận động viên ngày tập luyện mệt nhọc, đêm chỉ trông cậy vào việc ngáy để giải tỏa bực bội trong lòng. Tiếng ngáy vang lên như các cuộc khởi nghĩa của giai cấp tư sản châu Âu giữa thế kỷ XIX, lúc thì góc này yên tĩnh, lúc góc khác lại tiếp tục, từ góc đông bắc đến tây nam, kiểu “vòm âm thanh ba chiều” của tiếng ngáy làm cho giấc mơ của Lâm Vũ Tường cứ như truyện hồi chương, đoạn nối tiếp đoạn.
Trong giấc mơ có nhiều người hồi cấp hai, khiến Lâm Vũ Tường đang ở nơi xa cảm thấy u sầu khó chịu.
Chiều hôm sau, Lâm Vũ Tường lấy hết can đảm gọi điện cho Susan, nhưng mãi không ai nghe máy. Nghĩ thầm có lẽ cô ấy đang đi huấn luyện quân sự, lòng càng chùng xuống, nỗi buồn khó tả.
Chỉ còn ba ngày nữa là đến kỳ đăng ký nhập học và huấn luyện quân sự. Cái nóng năm nay vẫn bền bỉ, không hề có dấu hiệu hạ nhiệt. Mưa lẽ ra phải rơi ở Thượng Hải thì lại đổ về Vũ Hán để hoà cùng niềm vui, chỉ còn lại một mặt trời chói chang trên đầu, đôi khi chỉ lác đác vài giọt mưa nhưng cũng không đủ làm dịu. Các học sinh thể thao như người Ả Rập, ngày nào cũng cầu mưa nhưng ngày nào cũng không có. Hậu quả của việc tập luyện dưới nắng gắt là toàn thân đen bóng lộn, đến mức ban đêm da còn phản chiếu ánh trăng, giúp trường tiết kiệm khá nhiều chi phí chiếu sáng.