Lâm Vũ Tường thì bình thản hơn nhiều. Tình ý của cậu giống như chân giả của sinh vật nguyên sinh, có thể mọc ở bất cứ đâu, và bất cứ lúc nào cũng có thể thu lại vào cơ thể. Cái khoái cảm điều khiển tự do ấy là thứ mà La Thiên Thành không có được.
Mặt khác, Lâm Vũ Tường bị ép phải tập trung vào việc học, mỗi ngày đều phải làm bài tập đến tận nửa đêm. Ban ngày nhận giáo dục toàn diện ở trường, buổi tối về nhà lại phải tiếp tục nhồi nhét thi cử. Khi năng lượng của con người giảm đi, tình yêu cũng ít đi. Lâm Vũ Tường thà án binh bất động như vậy.
Bên phía câu lạc bộ Văn học, Lâm Vũ Tường đã trốn vài lần. Lần trước, tác phẩm gửi tham gia cuộc thi viết toàn quốc cũng đã góp nhặt cho đủ rồi nộp lên, đến nay vẫn bặt vô âm tín.
Một hôm, Lâm Vũ Tường nhận được thư của anh họ mình. Ông anh hiện đang theo học khoa Ngữ văn Trung Quốc của một trường đại học danh tiếng. Ngay từ năm lớp mười một, anh đã giật mất danh hiệu của Đường Bá Hổ, tự phong mình là “Giang Nam đệ nhất đại phong lưu tài tử”, tự khoe rằng văn chương tuyệt diệu không ai sánh kịp, tài hoa vô song. Kỳ thi đại học như có thần trợ giúp, anh quả nhiên đỗ vào một trường mà vô số học sinh trung học nhìn vào đều thèm thuồng. Sau khi vào khoa Ngữ văn, anh lại ngông cuồng tự xưng là “đại văn hào số một Trung Quốc”, nhưng rồi mới phát hiện những người khác trong khoa còn ngông cuồng hơn, đến mức chữ “số một” ở đó cũng chẳng xếp được hạng, phải bắt đầu xếp từ số âm. Trong cùng ký túc xá với anh có một người được gọi là “thi tiên”, ngông cuồng có tài năng thi ca xuất chúng. Anh ta còn dán ở đầu giường một tờ tự khích lệ, viết rằng “ý văn như tiểu tiện vỡ bờ, ai dám đối đầu với ta?”, khiến mọi người đều cúi đầu nhận thua. Câu tự khích lệ này trong khoa Ngữ văn được truyền tụng như một giai thoại hay, đến mức chỉ hận không thể tôn nó làm khẩu hiệu của cả khoa. Khoa Ngữ văn trong đại học vốn khá bị coi thường, cùng là ngành ngôn ngữ, nhưng khoa Ngoại ngữ lại được trọng vọng hơn nhiều. Thế nhưng câu tự khích lệ kia đã giúp khoa Ngữ văn lấy lại thể diện. Có lần, một sinh viên ưu tú của khoa Ngoại ngữ tự xưng là “không gì không dịch được” đến tham quan ký túc xá khoa Ngữ văn, rốt cuộc lại bị hai chữ “tiểu tiện vỡ bờ” trong câu ấy làm cho bí tắc, lục tung vốn từ đã học mà vẫn không sao hiểu nổi, chỉ còn biết than thở về sự phong phú của tiếng Trung. Cuối cùng anh ta đành dựa theo ý nghĩa mà dịch cứng sang tiếng Anh thành “Fail to command the urethra by self then urinate for a long time”, tức là không thể tự kiểm soát niệu đạo nên tiểu tiện trong thời gian dài, vừa dài dòng vừa nặng nề. Ngược lại, sinh viên khoa Ngữ văn tuy không rành tiếng Anh, nhưng đã dựa vào từ “hải lượng” để đã bịa ra một từ “sea-urine” (biển nước tiểu) khiến khoa Ngoại ngữ cũng phải tự than không bằng. Điều khiến Lâm Vũ Tường tự hào là chính từ “sea-urine” đó do anh họ cậu phát minh ra.
Những giai thoại này tất nhiên do chính anh họ Lâm kể lại nên khó có thể biết chúng là đúng hay sai. Anh họ Lâm học hai năm ở khoa Ngữ văn, và điều anh cảm nhận sâu sắc nhất là giờ đây giới văn học ai cũng vừa điên cuồng lại vừa kỳ quái. Về phần “kỳ quái” thì không thể tránh được, vì chúng ta là người da vàng, làm sao mà không kỳ quái được? Điều đáng nói nhất là sự “điên cuồng”. Kiến thức là vô tận nên những lời nói điên cuồng cũng là vô tận. Một đám người điên cuồng tụ lại với nhau thì thế nào? Mỗi người đều tự khoe khoang, ai cũng nói những câu kiểu như: “Tào Tụ Nhân là ai? Tôi khinh! Ông ta thậm chí còn không giỏi bằng một sợi lông của tôi”, “Trần Dần Khắc là cái thá gì? Chẳng qua biết nhiều chữ hơn chút, có được học vấn của bậc tài tử không?”, “Tôi học lớp bảy đã đọc nhiều sách hơn Tiền Chung Thư rồi!” Anh họ Lâm ngông nhỏ gặp ngông lớn, công lực không đủ, bèn rút lui, lặng lẽ đọc sách, ngược lại còn khá được lòng các giáo sư.
Khi Lâm Vũ Tường học mấy lớp trước, cậu và anh họ cứ hai tuần lại viết thư một lần. Sau khi Vũ Tường lên cuối cấp, anh họ cuối cùng cũng có bạn gái, nghe nói cô ấy rất dễ thương, trông giống như Phạm Hiểu Huyên, nên anh họ rất yêu chiều bạn gái, dồn hết tâm huyết vào việc “đọc phụ nữ”, đó cũng là một lý do khiến phụ nữ giống như sách. Bởi vậy xưa nay, những người học rộng thường rất xấu xí, nếu không phải là vì chẳng có cô gái nào để ý, thì ai lại có thể ngồi yên mà đọc sách?
Ngoại hình của anh họ Lâm chỉ cách mức cực kỳ xấu xí một bước. Nhưng cô Phạm Hiểu Huyên đó lại ngưỡng mộ tài năng của anh, bỏ qua vẻ ngoài và quyết định ở bên anh họ Lâm. Anh ta vui mừng, kể cho Lâm Vũ Tường, và Vũ Tường lại kể cho cha mẹ mình. Cha mẹ Lâm ngạc nhiên như thể nhìn thấy một món hàng tồn kho cuối cùng cũng được bán đi, liền đồng loạt đưa ra lời khuyên và viết thư gửi đi. Cha Lâm còn vui vẻ như một đứa trẻ, một câu nói đã nói rõ lòng người đàn ông: “Nắm bắt cơ hội, chủ động tấn công, nấu chín cơm sống, là thắng lợi.” Ông đã làm công việc biên tập hàng chục năm, nhưng chưa bao giờ viết được một bài văn hay như vậy, vui mừng không thể kiềm chế, suýt nữa muốn công bố ra ngoài.
Anh họ Lâm rõ ràng không thích việc riêng của mình bị can thiệp, sau khi nhận được thư của cha mẹ Lâm, anh rất không vui và trách móc Vũ Tường. Vũ Tường xin lỗi, nói rằng không phải cố ý, nhưng từ đó, anh họ Lâm không gửi thư cho Vũ Tương nữa.
Lá thư lần này có nội dung như sau:
Tiểu đệ:
Dạo gần đây đại ca vô cùng bận rộn, mấy hôm trước sa đà sắc dục quá mức, việc học bị đứt quãng, hiện đang liều mạng bù tín chỉ. Người trong đại học ai cũng đặc biệt lười, khoa Ngữ văn lại càng thế. Đại ca vốn định chép vở của người khác, nào ngờ ý nghĩ của mọi người lại trùng khớp với đại ca! Cả một lớp lớn mà không ai ghi chép, đành phải cắn răng cùng nhau mượn giáo sư vậy.
Không biết cuộc sống của tiểu đệ dạo này ra sao? Ở đại học nhàn nhã vô cùng, riêng khoa Ngữ văn của trường này thì một nam mười nữ, vì thế nam sinh cực kỳ đắt hàng, hiện nay cung không đủ cầu, không biết tiểu đệ có ý định sang đây “giải tỏa” chăng? Ha ha! Chỉ là nói đùa thôi! Tiểu đệ còn đang trong giai đoạn học hành, tuyệt đối không được nghĩ tới! Hoa đẹp như thơ Bạch Cư Dị, phóng mắt nhìn trong đại học chỗ nào cũng thấy. Đợi tiểu đệ thi đỗ đại học rồi sẽ biết, mỹ nữ trong đại học nhiều như rừng sách mênh mông của nước ta, hưởng dùng không hết! Có được một cô gái bầu bạn là niềm vui của đời người vậy!
Đại ca lòng dạ rộng rãi, đã không còn chấp chuyện đệ làm lộ bí mật nữa. Sau này đệ phải cẩn thận, việc người khác nhờ vả tuyệt đối không được sơ suất! Thành tích tán gái của đại ca hết sức rực rỡ, hễ đến ngày nghỉ là cùng “chị dâu tiểu ma nữ” của đệ vào vũ trường nhảy múa không ngừng. Trong vũ trường tình nhân đông nghịt, chỉ riêng cặp của đại ca và đại tẩu là trai tài gái sắc, nổi bật vô cùng. Nhảy xong lại đi xem phim, cuộc sống hạnh phúc. Ai cũng khen đại tẩu yểu điệu thướt tha, đủ thấy nhan sắc của nàng.
Ta nay đã trưởng thành. Ta vẫn thường tự hỏi, tình yêu của mình rốt cuộc sẽ trôi về đâu? Người khác ghen ghét ta vì ta việc gì cũng thuận, song ta chưa từng vui mừng, trái lại còn lo lắng. May nhờ phụ thân của đệ chỉ điểm, ta làm theo (quá trình không tiện kể), mới biết đây chính là chân lý. Rất sảng khoái, nhớ kỹ, đệ tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối không được bắt chước! Chị dâu của đệ đối với đại ca đã việc gì cũng chiều theo! Sao lại đến nông nỗi ấy chứ! Ta từng hối hận. Nhưng chợt nhớ lời răn của phụ thân đệ, bèn thấy quả là đúng. Nghĩ đệ ngu muội chưa khai trí, nên dùng văn cổ, không hiểu cũng được, mong đệ không hiểu! Đây coi như lời giao phó, để phòng đệ gặp điều bất trắc.
Thôi, nói chuyện chính đây. Đệ sắp thi vào cấp ba rồi, đây là việc lớn, nhất định phải học hành cho tử tế, thành bại quyết định trong một lần này. Nếu đệ không vào được trường tốt, thì cả đời coi như xong. Người đời nay chỉ nhìn bằng cấp chứ không nhìn trình độ, đệ thật sự phải cố gắng nỗ lực!
Có gì không hiểu thì hỏi đại ca, ta sẽ giúp đệ giải đáp.
Học tập cho tốt!
Thi cho được thành tích cao!
Giang Nam đệ nhất đại phong lưu tài tử.
Tiểu đệ nhớ kỹ giữ lại bức thư này, sau này có thể đáng giá tiền lớn.
11 giờ đêm, tại lầu Hoài Cổ.
Lâm Vũ Tường vô cùng mệt mỏi vì đọc thư, ngay cả người xưa cũng chưa chắc có thể hiểu được văn bản cổ này. Lâm Vũ Tường dựa theo chút ký ức còn sót lại từ thời thơ ấu mà dịch ra những từ ngữ xa lạ này. Lúc đầu cậu không hiểu chúng có nghĩa là gì, cũng chỉ đành vậy thôi. Nhưng những văn bản cổ đó, giống như hầu hết các căn bệnh chết người, có thể ẩn núp trong cơ thể một thời gian dài, chờ đợi để bùng phát. Lâm Vũ Tường đã bị tấn công trong giờ học của Mã Đức Bảo. Cậu cảm thấy mình có ý tưởng về cách giải quyết vấn đề. Cậu lấy lá thư ra và đọc nó một cách cẩn thận. Mắt cậu gần như lồi ra… đó là sự thật. Anh họ của cậu đã làm điều đó với cô “Hiểu Huyên” đó! Anh ấy quá tự mãn đến nỗi nghĩ rằng mình đã chiếm được trái tim cô ấy từ lúc đó. Cậu lo lắng cho anh họ của mình và đổ lỗi cho anh ấy là lỗi thời. Thủ thuật này đã trở nên vô dụng từ những năm 1990. Ngày nay, tình yêu giữa nam và nữ trải qua ba giai đoạn: hôn, quan hệ tình dục và chia tay. Anh họ của anh đang gặp nguy hiểm!
Lâm Vũ Tường vội vàng viết một lá thư để cứu vãn mối quan hệ, ngoài việc cứu vãn mối quan hệ, cậu còn xin anh họ một bài thơ.
Anh họ thân mến:
Không ngờ anh đã “vượt qua giới hạn đạo đức”, cùng cô ấy “đi qua khu vực cấm của tình yêu, hưởng thụ ảo giác của hạnh phúc, hiểu sai ý nghĩa của niềm vui”.
Mặc dù em không giỏi gì, nhưng vẫn muốn khuyên anh, nếu chuyện đã đến mức này thì tình yêu giữa hai người đã đi qua một nửa, anh phải cẩn thận đấy!
Thư của anh thật khó hiểu, khiến em suýt phải tra từ điển.
Một người bạn của em đã xin em mấy bài thơ cổ, em đã giới thiệu anh cho cô ấy, nhờ anh mau gửi vài bài thơ qua để em khoe khoang một chút.
Em đang vất vả ôn thi, theo cách nói của các bạn miền Bắc thì thật sự là “rất khổ”, khổ lắm! Nhưng kết quả cũng ổn, anh có thể yên tâm.
Chúc anh và cô ấy yêu nhau thật sâu đậm.
Nhanh chóng gửi thơ cho em nhé. Nếu không thì…
Khi anh họ nhìn thấy bức thư đã giật mình một phen, nghĩ thầm thằng nhóc này quả thật có kiến thức văn cổ, ngay cả những nội dung khó hiểu như vậy cũng dịch ra được, tự trách mình lúc ấy hứng lên mà viết ra những bí mật như vậy. Mấy tuần trôi qua, những bức thư đi qua đi qua, anh họ của Lâm Vũ Tường đã không còn liên quan gì đến “Hiểu Huyên”. Những ngày đó, dấu chân của anh họ Lâm Vũ Tường đã in dấu khắp nơi trong trường, đặc biệt là những chỗ có bia. Chia tay mà không uống bia, giống như không lau mông sau khi đi đại tiện, không thể gọi là trọn vẹn, chỉ khi say xỉn rồi tỉnh dậy, tình yêu mới thực sự kết thúc.
Anh họ của Lâm Vũ Tường là một người đàn ông kiên cường, kiểu người này khi thất tình, nỗi buồn như sản phẩm cao cấp của các nước phương Tây, chỉ tiêu thụ trong nước mà không xuất khẩu. Anh ta chôn nỗi buồn trong lòng, chờ cho axit dạ dày chuyển hóa những nỗi buồn lớn thành nhỏ, những nỗi buồn nhỏ thành không có gì. Vừa giải tỏa được một nửa, anh ta nhận được thư của em họ, thấy cảnh lại động lòng, uống ba chai bia rồi say mèm trên sân trường. Sáng hôm sau trời nắng đẹp, tỉnh dậy lại nghĩ ra một câu thơ hay… “Hôm nay tỉnh rượu nơi đâu? Bờ sông liễu, gió sáng trăng mờ…” tiếc là người khác đã dùng mất từ nghìn năm trước.
Anh ta nghĩ đến việc viết thơ cho em họ, không phải vì tình cảm gia đình, mà vì câu “nếu không thì…” trong thư làm anh ta sợ. Cảm phục thằng em có tài “tống tiền”, không dám lơ là.
May mắn là Lâm Vũ Tường chỉ “tống tiền” bằng thơ chứ không phải tiền thật. Đối với văn nhân mà nói, cái thiếu nhất là tiền, còn cái không đáng giá nhất chính là thơ. Bình thường viết ra chẳng ai thèm đọc, nay không viết thì lại có người đặt trước, nên việc bị “tống tiền” này cũng xem như là một đơn đặt hàng, sao lại không vui cho được?
Anh họ của Lâm Vũ Tường ngay lập tức ngồi xuống suy nghĩ, nhưng không ngờ cảm hứng lại giống như xe buýt, khi không cần thì thấy một đoàn xe nối đuôi nhau, đến khi thật sự muốn đi thì chờ nửa ngày mà không thấy một chiếc xe nào. Không còn cách nào khác, anh ta lôi cuốn sổ tay ghi chép từ những buổi học trước ra, nhưng những ghi chép đó đều không phù hợp với cảm hứng, ví dụ như bài thơ bốn câu: “Trường Đại học XX, sao trời lấp lánh, bước lại gần thấy xập xệ, mười thầy giáo thì chín người ngốc, còn một người thì loạn trí.” Hay như bài thơ hiện đại:
Người đàn bà của đêm đang điên cuồng chạy
Phơi bày thân thể của bầu trời
Trong một
Bàn cờ vô danh
Những ô vuông nhảy bật lên
Trong tầm
Mắt tôi.
Bài thơ này từng được một tài tử trong khoa khen ngợi. Vị tài tử ấy xem quá nhiều thứ thuộc phái hiện đại, hễ cái gì đọc không hiểu thì đều tán dương hết lời, hiện đang giữ chức tổng biên tập tạp chí thơ của trường. Thế là khổ cho những nhà thơ khác, làm thơ phải lật từ điển, lật trúng từ nào thì dùng từ ấy, lại còn phải kéo thêm một người đóng vai bà lão của Bạch Cư Dị. Chỉ có điều bà lão này lại có chuyên môn ngược, chuyên trách việc “nghe không hiểu”. Mỗi khi nhà thơ viết ra một bài thơ mà đại chúng không hiểu, họ lại vội vã chạy tới câu lạc bộ thơ nộp bài cho xong việc. Vị tài tử kia cũng làm thơ, thơ của anh ta làm khuynh đảo thiên hạ:
Thượng đế đánh rắm rắc ra một bọc tuyết
Thuốc lá và bàn là điện trong làn rắm ôm chặt lấy nhau
Run run run
Lý sự quanh co
Là Caesar, kẻ trần truồng chạy loạn
Dùng dây giày
Và cái rốn
Nói ra những lời dối trá
Ái!
Tôi ngã
Nhào.
Những bài thơ này đã thu hút rất nhiều cô gái đến xin lời khuyên, anh họ của Vũ Tường cũng chen vào để nghe giảng. Sau khi trở về, anh ấy đã bắt chước viết lại bài thơ hiện đại đó trong sổ tay của mình. Nhưng người tài thì vẫn là người tài. Văn phong của anh mang phong cách của Russell, người khác không bao giờ có thể học được từ anh.
Anh họ của Vũ Tường cắn bút suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn thấy công lực chưa đủ. Con gái đã đòi thơ thì thơ nhất định phải là thơ tình, mà cảnh giới cao nhất của thơ tình là tình ý phải như cá bơi trong sông, khó nắm bắt, lúc ẩn lúc hiện. Thủ pháp tượng trưng phải được vận dụng dồn dập như những vụ bê bối tình ái của Clinton vậy. Cảm giác cuối cùng mang lại cho người đọc là đọc rồi cũng như chưa đọc, nhưng chưa đọc thì lại không thể coi là đã đọc. Đó mới chính là chỗ tận cùng của thơ tình..
Loại thơ từ này thường chỉ con gái mới viết ra được, vì thế anh họ của Vũ Tường đành phải đi cầu khẩn một nữ tài tử trong khoa. Nữ tài tử ấy xấu tệ, trong lịch sử đa số tài nữ đều xấu. Bởi vì Thượng đế “xưa nay không thiên vị”, nghe nói cho người ta cái này thì sẽ không cho cái kia, nên phụ nữ hễ có vóc dáng đẹp thì không có văn tài, mà đã có văn tài thì lại không có vóc dáng đẹp.
Những tác phẩm văn học được hoan nghênh nhất trong đại học phần lớn xuất hiện trên mặt bàn học và trên tường, còn văn chương thực sự viết trên giấy, ngoài thư tình ra thì chẳng ai buồn đọc. Nữ tài tử ấy nhận được lời nhờ vả viết thơ của anh họ Vũ Tường, lại cùng anh họ ăn chung một bữa tối, không may động lòng xuân, nửa đêm nấu chữ nấu văn, cuối cùng cũng gắng gượng cho ra được một tác phẩm hoàn chỉnh.
Thiếu niên du – Quên tình
Đợi đến khi tơ tình đã buông lơi, ước gì được quay lại từ đầu.
Mưa khói mờ sương bao phủ, chẳng cần hỏi nơi nào có cảnh này, chỉ trừ mây trên núi Vu Sơn.
Hai trái tim đã trải qua bao thăng trầm, trời thu càng lạnh càng thêm sầu.
Dung nhan giờ như băng giá, mùa xuân khó giữ được, lùi lại nghĩ về những hạt đậu đỏ.
Sau khi viết xong, tuy cảm thấy bằng trắc rối loạn cả lên, nhưng vẫn hết sức hài lòng. Trong giới văn nhân, ngoài những người đồng tính như Paul Verlaine, dị tính như Lý Dục, còn có loại tự luyến như vị tài nữ này. Người tự luyến không ngoài hai loại, một là đẹp xuất chúng, chẳng ai lọt được vào mắt, hai là xấu xuất chúng, chẳng ai thèm để mắt tới. Cả hai loại ấy đều chỉ còn cách yêu chính mình. Vị tài nữ này thuộc loại sau, càng ngắm bài thơ càng thấy hay, đến mức không nỡ đưa cho người khác.
Anh họ của Lâm Vũ Tường lại mời cô ta uống cà phê. Cô tài nữ kết hợp lịch sử văn học Đông Tây, nhận ra rằng từ xưa đến nay rất hiếm có sự kết hợp hoàn hảo giữa tình yêu và văn chương. Sau khi suy nghĩ kỹ, cuối cùng cô ta rộng lượng tặng bài thơ, kèm theo một bài thơ khác:
Tô Mộc Chiêu – Tuyệt tình
Nỗi sầu đứt đoạn, ở chốn núi hoang, nỗi đau cũ nơi chân trời xa xôi, tất cả đều nhuốm vào sắc thu.
Duyên đã hết, chia lìa thề chẳng nối lại, đông lạnh đã gần kề, hỏi người còn có tìm kiếm chăng?
Trời xanh mờ mịt, chia tay nhạt nhòa, tình này đã qua, mong người còn giữ chút hồi ức.
Ta nguyện một mình đi hết bốn mùa, buồn hận nối tiếp, lặng lẽ chẳng còn lời thì thầm.
Hai bài thơ đều mang tình cảm bi thương, cảm động sâu sắc. Anh họ Lâm Vũ Tường nhận được thơ từ tay cô tài nữ, chẳng khác nào đoạt được trinh tiết từ người đẹp, ngay lập tức không chút lưu luyến mà rời đi. Về đến ký túc xá nam đầy mùi khó chịu, nghĩ rằng có lẽ số lượng chưa đủ, lại muốn nhờ người bổ sung thêm hai bài thơ nữa. Nhưng vị thiên tài “ý văn như tiểu tiện vỡ bờ” gần đây đang gặp đào hoa, chẳng ai biết anh ta đang ở góc nào, đành phải tự tay viết, quyết định chép lời bài hát. Các tài tử trong ký túc xá nam, để khẳng định mình cũng khá phong độ, chỉ nghe mỗi nhạc của Triệu Truyền, có sẵn lời bài hát, đương nhiên là chép lại ngay:
Ngày ấy, em quyết định đi về phương Bắc
Còn anh lại phải đi về phương Nam
Em băng qua con suối nhỏ lăn tăn
Còn anh lại phải leo qua ngọn núi cao
Qua bao nhiêu năm, mọi thứ đều không thể tìm lại
Chúng ta mỗi người mang theo sự mệt mỏi của riêng mình
Liệu có nên bỏ đi những gánh nặng trong lòng
Lau khô những giọt nước mắt của bao năm qua
Đừng quên lời hẹn ước năm xưa giữa chúng ta
Hy vọng một ngày nào đó chúng ta lại gặp nhau
Cùng chia sẻ trải nghiệm của mỗi người
Năm ấy em kiên quyết chọn con đường bên trái
Còn anh thì ôm chặt quyết tâm rẽ sang phải
Em bước vào thành phố mênh mông ấy
Còn anh thì…
……..
Nỗi niềm chia ly tụ lại nơi đầu bút. Anh họ Lâm Vũ Tường bị cảm động, liền chép thêm một bài “Lẽ ra nên yêu em từ đầu”, càng thêm ngưỡng mộ tài năng của tác giả ca từ. Gửi đi xong, mọi tâm sự cũng trút hết. Cô tài nữ từng mời anh cùng bàn luận văn học, nhưng anh sợ đến mức không dám lộ diện, cứ chỗ nào tránh được thì tránh. Tất nhiên, chuyện “bàn luận văn học” bị anh trì hoãn vô thời hạn.
Thực ra Lâm Vũ Tường cũng không hề có ý muốn thơ, chỉ nói chơi thôi, gửi xong thư là quên mất. Những ngày này càng lúc càng khó chịu, mỗi ngày trôi qua như một mùa, bận rộn đến mức cảm thấy mỗi ngày đều gầy đi vài cân. Bỗng nhận được thư của anh họ, thấy trong đó có tận bốn bài thơ, kinh ngạc vô cùng. Xem kỹ thấy có chút trình độ, bỏ đi thì tiếc, nên cất vào ngăn kéo để sau này dùng, rồi tiếp tục làm bài tập.